Tôi vừa định hỏi cậu ta tại sao một mình chạy tới đây uống rượu giải sầu, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tám phần là vì nguyên nhân kia, vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn, xát thêm muối lên miệng vết thương của người khác là chuyện tôi không làm.
Lúc trở về thì kinh ngạc phát hiện Tiểu Hùng lại cùng Lưu Hoa đang nói chuyện.
“Anh Mộ, một thời gian nữa em sẽ nhận chụp hình cho buổi họp báo tin kịch truyền hình kia, đến lúc đó mời anh cùng chú Phàn đi được không?”
“…Anh ấy không phải chú.” Lưu Hoa nghiêm mặt nói.
Tôi cảm động nước mắt lưng tròng, vẫn là Lưu Hoa tốt a, tên nhóc già này mở miệng là kêu tôi chú, hoàn toàn không nhìn tới tuổi của tôi mà!
“Ai, gần đây xảy ra chút chuyện, em phải mau chóng về nước mới được,” Tiểu Hùng cười cầm lấy ly nước đá, “Cảm ơn chú nha.”
Trong nháy mắt đó trong lòng tôi cảm thấy thật khó chịu, bỗng dung nghĩ tới cảnh cậu ta nằm úp sấp trong lòng anh mình khóc thê thảm.
Tôi đưa một ly nước đá cho Lưu Hoa, thuận tiện hướng cậu ta oán trách một trận nước ngọt ở đây thật con mẹ nó đắt a, giết người cũng không cần phải giết kiểu này đi, cũng may bữa ăn trên đảo là miễn phí, bằng không thì chúng tôi uống nước lạnh kẻ răng cũng phải phá sản ngay lập tức a.
Lưu Hoa liếc tôi trắng mắt ra vẻ khinh thường bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của tôi, Tiểu Hùng phốc một cái cười liên tục nói em mời khách a, em có tiền.
Ai, cậu có tiền, cậu có tiền a, tôi cũng không thể giống cậu trưng ra khuôn mặt diễn hí vui vẻ.
Thật ra thì tôi cảm thấy, bằng khả năng diễn của cậu ấy có thể lăn lộn trong nghề không tệ, Khắc Lệ Ti kia so với cậu ấy chỉ là thời gian nổi tiếng có phần sớm hơn, dù sao có một người anh như vậy cũng đã thật chói mắt.
Đột nhiên nghĩ tới cô gái trong văn phòng nói không phải Tiểu Hùng thì tuyệt đối không lấy chồng, tôi liền thay cô nàng mặc niệm một chút.
Không có khả năng, chỉ bằng “cô là con gái” đã là không có khả năng rồi.
Đến sau nửa đêm người trong quán bar đi một nhóm rồi vẫn tiếp tục tới một nhóm khác.
Thật ra tôi biết ý tứ của cậu ta chính là: nếu không phải do mấy tên nước ngoài các người ông đây phải thống khổ học tiếng Anh như vậy sao?! Được rồi, nếu ông đây không thể phát hỏa với thầy dạy tiếng Anh thì đem cơn tức này đập trên người các ngươi đi.
“What?” người nước ngoài A.
“What did he say?” người nước ngoài B.
“Uhm… I don’t know…” người nước ngoài C.
Khả năng địch trăm của Lưu Hoa tôi đã sớm trải nghiệm qua nhóm du côn lần trước, tôi không chút nghi ngờ cậu ta trong nháy mắt sẽ lật mấy cái núi to này.
Tuy rằng tôi đối với bọn họ cũng không ưa thích gì nhưng dù sao bọn họ không làm gì khác người, vì thế tôi lập tức kéo Lưu Hoa đi, cũng không quản ngữ pháp đúng hay không mà bỏ lại một cậu “Sorry we are going to dance” liền hòa vào nhóm nhảy.
Tuy rằng bên ngoài không an toàn, nhưng bên trong cũng không thấy an toàn hơn!
Chân của tôi không biết bị đám người man rợ kia đạp tới đạp lui bao nhiêu lần, chỉ thấy bọn họ tru lên, vặn vẹo, điên cuồng đến cực điểm, tôi không khỏi vì bọn họ hô hào các loại câu nói căn cứ theo vẻ mặt của họ cho thích hợp với lời kịch.
Thí dụ như cô nàng tóc vàng đang vui vẻ lắc lắc đầu: “Gào khóc ngao~~ trả tiền lại nha~ trả tiền lại nha~”
Tôi nghĩ nghĩ mà cười ra tiếng. Có lẽ tâm trạng vui vẻ nhiễm lây sang Lưu Hoa, phiền muộn không thể đánh người ban nãy cũng biến mất, chân mày cũng từ từ giãn ra.
Âm nhạc mạnh mẽ, sức sống tuổi trẻ, trong lúc nhất thời cũng không ai chú ý rõ là Tiểu Hùng chưa đủ vị thành niên vào đây bằng cách nào.
Hắn cúi người trước tiếng thét chói tai của các chị gái mà trở về chỗ ngồi, ta vỗ vai cậu ta nói tên nhóc ngươi cũng thật có năng lực a.
Tiểu Hùng cười cười, “Đó là trước kia anh trai em dạy cho, hiện tại anh ấy đã không còn nhảy nữa.” Trong lời nói có một tia thương cảm khó có thể nắm được.
“Bánh mì bánh kem?” Khải mở to hai mắt nhìn, “NO NO NO! Đi tới đây đương nhiên phải ăn đặc sản tuyệt vời rồi!” sau đó hắn chỉ chúng tôi những món ăn và món gì ăn ngon nhất, thí dụ như cá viên, cá ngừ, dừa Dracula, sữa dừa… Vừa nghe được thì con sâu thèm ăn trong bụng đã ngọ nguậy, chúng tôi nhanh chóng đi thử hết một phen!
Họ Khải kia nói hôm nay mọi người tự do hoạt động, tôi nhớ có người Ấn Độ kia nói mặt trời lặn rất đẹp. Cho nên dự định chiều nay sẽ cùng nhau xem mặt trời lặn.
Tôi đi bơi một hồi, Lưu Hoa thì ngồi dưới tán cây dừa uống nước dừa.
Thời gian rất nhanh đã tới chiều tối.
Chúng tôi một bờ biển vắng người.
Bầu trời đã bị nhuộm thành một màu cam đỏ ấm áp, chúng tôi sóng vai ngồi chung trên một tảng đá ngầm, tiếng sóng biển truyền đến nghe ào ạt. Những chuyện xảy ra gần đây cứ như một đoạn phim dần dần tái hiện.
Nghĩ tới sự kích động ngày đầu tiên tới đây, bữa tiệc lớn đầy thức ăn ngon cùng với phong cảnh đẹp trên đảo, nghĩ tới lúc chúng tôi đi bơi, lướt sóng, đi lặn, những con cá cảnh vùng nhiệt đới, lúc đi dạo trên bờ cát, đi mua đặc sản…
Nghĩ tới cảnh Tiểu Hùng và anh cậu ta ngày hôm đó.
Nghĩ tới đêm náo nhiệt ở quán bar kia.
Nơi này chơi thật sự rất vui. Tôi bảo Lưu Hoa ngồi trên đá ngầm đừng nhúc nhích, còn bản thân thì đi xa ra một chút, nhắm ngay cảnh đó, tanh tách chụp một bức.
Ánh tà dương màu đỏ xinh đẹp chiếu rọi ngay trên gò má khi Lưu Hoa quay đầu lại, dáng người cậu ta thon dài anh tuấn, chân ngâm trong nước biển, mái tóc dài lay động trong làn gió biển.
… nếu như vĩnh viễn có thể nhàn nhã vui chơi như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng mà không có khả năng, sau khi về nước chúng tôi sẽ đối mặt với áp lực học tập cùng công tác. Năm thứ hai đại học không thể so với năm thứ nhất nhàn nhã đi chơi, xem ra Lưu Hoa còn phải vì bằng tốt nghiệp mà hảo hảo phấn đấu, mà tôi cũng nên nghĩ làm sao nâng cao chức nghiệp rồi, bằng không tiền lương gà mờ sao có thể nuôi hai người tốt được?
“Phàn Dịch.” Lưu Hoa đang ngồi kế bên đột nhiên lên tiếng, cắt đứt kế hoạch tương lai của tôi.
Ầm vang –!!. Sơn băng địa liệt, thiên địa lâm vào thất sắc!.
Xích chanh tịch dương diễm quang hạ, quất sắc mặt biển lóe lân lân ánh sáng nhạt, hai người ngồi ở đá ngầm thượng ôm nhau, thấy thế nào như thế nào ấm áp!
Lưu hoa cầm tương ky thủ đã muốn ở phát run,“Cái gì, khi nào thì chụp ……”
Tôi rất sợ cậu ta lỡ tay mà đánh vỡ cái máy chụp, vội vàng đoạt lấy trả lại cho cô gái kia.
Cô ấy cười híp mắt nhìn chúng tôi, “Tưởng em là thanh niên phong kiến sao? Giúp hai người để lại kỷ niệm đẹp như vậy còn không cảm kích em sao? Chờ về rồi sẽ gửi qua QQ cho anh a~”
Tôi chỉ có thể vừa cảm ơn vừa lau mồ hôi lạnh, còn phải trấn an cảm xúc của Lưu Hoa nữa.
Cô nha không phải là thanh niên phong kiến, nhưng người này đây rõ ràng là một thanh thiểu niên phong kiến a…
Cứ như vậy chúng tôi kết thúc cuộc hành trình sáu ngày ở đảo Maldevis, lên máy bay trở về tổ quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]