Đoạn Thành Vinh khẽ thở dài. Thế sự vô thường, đến cuối cùng lại là nói chuyện với nhau qua tấm kính ngăn phòng giam. Liệu có phải nực cười quá không? Phấn đấu mãi, tranh đoạt mãi rồi cũng là tay trắng. Ông ta nở nụ cười nhợt nhạt, chua chát nói.
- Chú vẫn ổn, cũng gọi là miễn cưỡng tiếp tục sống được. Còn con, nghe nói con chuẩn bị kết hôn với Trình Nhất Nam rồi?
- Phải, sắp kết hôn. Đó là chuyện đáng vui mà, chú thấy có phải không?
- Đúng là đáng vui. Chắc bây giờ con đang rất hạnh phúc?
Cô trầm ngâm, định nghĩa thế nào là hạnh phúc bây giờ? Nếu không phải xảy ra thảm cảnh kia, có phải cô đã có một hạnh phúc trọn vẹn hơn với ba mẹ, với người cô yêu hay không? Tuy rằng anh rất yêu cô, nhưng tình cảm nam nữ và tình thân là hai thứ tình cảm không thể trộn lẫn. Rất khác biệt, không thể cùng đặt lên bàn cân mà cân đo đong đếm được. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn chuẩn bị thoát ra khỏi cố họng. Cô từ từ nói.
- Chú này, có lẽ đến bây giờ chú vẫn chưa biết người đệ đơn tố cáo chú là tôi nhi? Muốn tống được chú vào tù thật là khó.
Ông ta nghe cô nói mà như có một luồng khí nóng bốc qua đầu. Vấn đề nằm ở đâu? Ông ta đã sai chỗ nào? Ông ta hoảng hốt thành tiếng.
- Con?...
Nhưng cô đà kịp thời lên tiếng ngăn lại.
- Chú khoan nói gì cả, cứ để yên tôi nói cho chú nghe.
Ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994968/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.