Đúng như Thôi Trấn Vũ đã nói, nhanh thôi, cả người cô ra đã rạo rực một cách khó tả. Mỗi tế bào như có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhỏ bò qua bò lại gậm nhấm.
Một cảm giác khiến cho toàn thân bủn rủn, nhưng lại cũng muốn gom hết ý chí mà phất dậy.
Đoạn Hiểu Linh nhìn Thôi Trấn Vũ toàn thân không một mảnh vải trước mặt mình máu nóng càng trở nên sôi sục.
Bàn tay ả không kiểm soát được mà vuốt ve trên thân thể người đàn ông.
Thôi Trấn Vũ trong người cũng có thuốc, nhìn hắn chỉ uống có một viên. Hắn vẫn là chịu đựng được, chưa đến mức vật vã như Đoạn Hiểu Linh.
Hắn bắt lấy bàn tay đang như rắn nước của cô ả đang vuốt ve trên người mình, cười chế giễu.
- Chẳng phải chê tôi bẩn hay sao, giờ lại muốn tôi rồi.
Cô ả mắt ầng ậc nước. Rõ ràng lí trí ả muốn giữ sự kiêu hãnh, nhưng cơ thể lại phản ứng ngược lại. Ả không tự chủ được mà nói.
- Phải, tôi muốn anh.
Hắn cười gằn.
- Muốn thì em tự chủ đi.
Hắn không hành động gì nhiều, phó mặc cơ thể mình cho ả làm càn.
Đoạn Hiểu Linh trong cơn đê mê và sự tác động của thuốc không ngại ngần mà tự chủ động làm tất thảy.
Ả như biến thành một con người khác, ham muốn, cuồng dã xâm chiếm, ả như một kẻ điên, một cơn bão bị càn quét tâm trí. Ả chi, biết lao vào thỏa mãn sự khó chịu của bản thân.
Thôi Trấn Vũ cũng thật sự biết cách dày vò người khác. Hắn biết rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994962/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.