Những người đã đi gần hết cuộc đời như ông bà, con mắt nhìn sự việc trên đời không còn bị bó buộc bởi những lợi danh trước mặt, mới biết được, nhưng điều ta đã trải qua đâu là đáng quý.
Mới ở lại một ngày thôi, nhưng những gì mà ông bà nói, thật sự đáng để cho cô phải chiêm nghiệm vào trong chính.cuộc sống của mình.
Vậy là đã qua một ngày, đêm ở vùng núi lạnh hơn, và cảm giác dài hơn. Có lẽ vì ở đây mọi người tắt đèn ngủ sớm, nên cảm thấy đêm dài, chứ ở thành phố, mười hai giờ đêm hẵng còn nhộn nhịp lắm. Nếu không có múi giờ, hẳn còn không phân biệt ngày đêm..
Vừa lạ nhà, vừa đi ngủ sớm, sáng hôm sau Đoạn Thanh Vy cũng thức dậy sớm hơn mọi ngày. Ấy vậy mà cũng chẳng sớm bằng ông ngoại. Ông đã dậy tự bao giờ, còn đang tập khí công nhẹ nhàng trong sân.
Cô định quay người rời đi, không làm phiền đến ông. Nhưng ông đã sớm phát hiện, người già thường rất nhạy cảm. Ông lên tiếng gọi.
- Sao vừa nhìn thấy ông đã muốn đi ngay vậy?
Đoạn Thanh Vy lúng túng trả lời.
- Dạ, không phải ạ, con chỉ không muốn làm phiền nhã hứng của ông thôi ạ.
Ông dừng động tác tập luyện của mình lại, Đoạn Thanh Vy nhanh ý bước đến đỡ một bên tay cho ông.
- Ông nghe ba Nhất Nam nói con chơi cờ vây rất tốt.
- Con chỉ gọi là biết tí chút thôi ạ.
- Tí chút thôi sao? Để ba của Nhất Nam phải khen, thực lực không thể xem thường rồi. Có hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994960/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.