Đoạn Thanh Vy đang mải mê ngắm nhìn những đóa hoa hồng rực rỡ, cảm thấy trên vai mình ấm áp hơn nhiều. Một chiếc áo khoác dày đã được anh khoác lên vai cô.
Anh dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau, cả khuôn mặt anh đặt lên vai cô. Anh từ tốn nhẹ nhàng hỏi cô.
- Em nhìn gì mà chăm chú vậy?
- Em đang nhìn những bông hồng kia, sức sống của nó thật mãnh liệt. Thiên nhiên khắc nghiệt là vậy, cũng không thể đánh gục nó..
- Vậy sao? Nhiều lúc anh thấy em còn mãnh liệt hơn cả những bông hồng hoang dại kia nữa ấy chứ.
Cô quay lại đối diện với anh, dường như cô không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của anh. Lông mày nhíu lại một đoàn vẻ nghi ngờ.
Anh dùng ngón trỏ của mình, xoa nhẹ vào mi tâm cô, giúp nó giãn ra không ít. Điềm tĩnh giải thích cho cô ý tứ của mình..
- Em đó, rõ ràng xuất thân tiểu thư được bảo bọc, tại sao cứ phải biến mình như những loài hoa hoang dại, tự lực cánh sinh. Có thể trước đây em chỉ có một mình, em mạnh mẽ, em kiên cường. Nhưng bây giờ em có anh, em có thể dựa dẫm, có thể yếu đuối, dù ngoài kia trời có sụp xuống đã có anh thay em gánh đỡ..
Cô dịu dàng ôm lấy eo của anh, vùi cả mặt vào khuôn ngực rắn chắc và ấm áp của anh. Giọng cô thỏ thẻ.
- Anh không hiểu. Em biết dù em có yêu cầu như thế nào, anh cũng sẽ giúp em. Nhưng có những việc, bắt đầu từ đâu, thì nên kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994947/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.