Lần trước hai người phát sinh quan hệ trong trạng thái cô đã bị điều khiển hoàn toàn bởi thuốc, cô không rõ cảm giác lúc đó của mình ra sao. Chỉ biết rằng, trong giờ phút này, cảm giác khi hai con người hoà quyện với nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn thực sự hạnh phúc.
Thứ hạnh phúc không thể dùng lời để nói, không thể dùng tiền để đong đếm. Chỉ biết nó mạnh mẽ như sóng triều.
Từng cơn sóng cứ thế xô vào bờ, dẫu biết kết cục vẫn cứ là hóa hư không, nhưng vẫn cứ dạt dào và mạnh mẽ.
Đối với cô cũng vậy, việc yêu anh và nguyện ý trở thành người phụ nữ của anh là hai điều không thể tách rời. Dù tương lai có ra sao, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận. Dù có là bể khổ, cô cũng nguyện muôn đời sẽ trầm luân.
Nhất thời ham muốn là nhất thời khổ, hậu quả của việc nhẹ dạ bằng lòng là Đoạn Thanh Vy bị anh hành cho mệt nhoài. Khi cô tỉnh lại lần nữa cũng đã là nữa buổi chiều.
Đoạn Thanh Vy lờ mờ tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã lạnh, chắc người bên canh, đã thức giấc từ lâu.
Cô xốc chăn, bước xuống giường, muốn nhặt lại bộ đồ mà ban sáng đã bị anh vứt xuống đất mặc vào.
" Cạch"
Cánh cửa phòng mở ra, cô toàn thân hóa đá khi thấy anh đứng trước mặt cô. Mất năm giây để bình tĩnh, cô chui lại vào trong chăn. Thật sự là xấu hổ chét cô mà.
Cả thân hình của cô được bọc kỹ trong chiếc chăn ấm, cô chỉ lò ra một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994946/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.