Sáng hôm sau, tiết trời ấm ủ, chút mua phùn báo hiệu cho một trận gió rét chuẩn bị ghé qua. Thời tiết cũng vì thế mà lạnh hơn, nhưng nào lạnh bằng lòng người.
Hôm nay là ngày đưa tang cho ông bà Đoạn. Chỉ ít phút nữa thôi, nấm mồ lạnh lẽo sẽ vùi chôn đi cả một con người. Kết thúc một vòng luẩn quẩn đời người.
Hai nấm mồ chỉ vừa được vùi xuống, bề mặt vẫn còn đầy đất ẩm ướt. Những người tham dự lễ tang lần lượt tiến lên, đặt xuống trước mỗi bia mộ một bông hồng trắng, thay cho lời vĩnh biệt người thân quen về thế giới vĩnh hằng.
Nhưng tất cả chỉ là nghi thức, không ai cảm thấy đau hay xót thương. Chỉ biết có một người con gái, trong khoảnh khắc di hài vùi sâu vào đất đen đó, cô thật sự đã mang trái tim mình chôn vùi theo xuống đó.
Nghi lễ kết thúc, mọi người lần lượt ra về, Đoạn Thanh Vy vẫn đứng chết lặng tại chỗ. Diệp Minh Nhi vẫn đứng đằng sau che dù cho cô dưới trời mưa phùn. Cô nàng nhỏ giọng khuyên nhủ.
- Tiểu Vy, dù cậu có đau buồn bao nhiêu thì hai bác cũng không thể nào sống lại được. Cậu nên nghĩ cho bản thân, trời trở lạnh rồi, chúng ta về thôi.
Đoạn Thanh Vy vẫn không đáp lại. Toàn bộ tâm trí và tiêu cự mắt của cô đã tập trung hết trên hai tấm bia mộ kia rồi.
Vẫn biết nỗi đau không bao giờ là vĩnh hằng. Nhưng trước nỗi đau, con người vẫn không chịu được mà tự giày xéo bản thân. Diệp Minh Nhi lại tiếp tục lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994885/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.