Trong trí nhớ của Ôn Ninh, Cố Trì Khê chưa từng rơi nước mắt hay bộc lộ cảm xúc mãnh liệt trước mặt nàng, những gì cô biểu hiện luôn là bình tĩnh cùng tự chủ.
Kể từ sau cuộc hội ngộ, nàng đã ba lần cảm thấy tâm tình cô thay đổi thất thường, một lần lại một lần dữ dội hơn.
Ôn Ninh ngơ ngác nhìn đôi mắt rưng rưng lại ẩn nhẫn kia, cổ họng đột nhiên bị ngăn chặn, môi mấp máy: "Chị... vào lại nói..."
Nàng không tự chủ được giơ tay vươn về phía cô, nhưng đầu ngón tay dừng lại giữa không trung, dừng một chút, xoay chốt, giữ lan can cổng sân, mở rộng khe hở để cho người đi vào.
Đôi mi rũ xuống của Cố Trì Khê run lên, giả vờ như không nhìn thấy, nghiêng người đi vào.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều so với lần trước tới đây, khung ảnh trên tủ ở lối vào đã biến mất, bức tường vốn treo những bức tranh sơn dầu cũng trống không, rõ ràng là đã được dọn dẹp gọn gàng, cho người một cảm giác hoang vắng hiu quạnh.
Thoạt nhìn như chuẩn bị chuyển nhà.
Cố Trì Khê ngồi xuống, Ôn Ninh rót cho cô một ly nước, ngồi ở bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mẹ tôi--"
Cô há miệng phun ra hai chữ, lại không biết nên nói thế nào.
Cô cơ hồ chưa bao giờ nói dối trước mặt Ôn Ninh, nhưng hiện tại cô phải trực tiếp diễn kịch, tự biên tự diễn, này thực sự rất khó khăn. Nhưng trên đường đi, cô đã suy nghĩ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-ket-hon-sao/2480525/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.