Đại não của Thịnh Kiều đơ cứng luôn.
Thần tượng đang làm gì vậy? Xoa đầu cô sao? Vì sao lại xoa đầu cô? Vì sờ lên dễ chịu à?
Nhưng cô được sờ thì sướng muốn chết.
Aaaaaa khóe miệng cong lên, nghĩ muốn thét chói tai!!!!!
Huhu… cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Đỉnh đầu chợt nhẹ, là Hoắc Hi thu hồi bàn tay, thấp giọng nói.
“Điện thoại em vẫn reng đấy.”
“Mặc kệ nó đi.”
Cập nhật sớm nhất tại.
“…” – Hoắc Hi nhịn cười – “Bắt điện thoại trước đã.”
Thịnh Kiều không tình nguyện mở máy, điện thoại chuyển, tiếng của Bối Minh Phàm xuyên qua ống nghe rít gào.
“Thịnh Kiềuuuuuu, cô có ý gì? Cô dám ngắt điện thoại của tôiiiiiiiiiiii”
“Ừm… vừa vào thang máy, bị mất tín hiệu.”
“… Ngày mai tới công ty, tôi xử cô sau.”
“Được được… anh bớt giận. Ngủ ngon nhé. Ngày mai mới có tinh lực để xử lý tôi.”
Bối Minh Phàm cúp máy.
Thịnh Kiều lập tức thả điện thoại vào túi, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Hoắc Hi cười như con dở. Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy anh, cô nhớ đến phát điên rồi.
Hoắc Hi cũng tùy ý cho cô nhìn, vành nón tạo thành một vệt bóng nhợt nhạt nơi đầu mũi, càng khiến khuôn mặt ẩn hiện nét đẹp trai lạnh lùng.
Thịnh Kiều như một kẻ hoa si bị mê mẩn đến choáng váng đầu óc, ngắm Hoắc Hi nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Hi, anh có lạnh không?”
Có xe chạy vào, mang theo một trận gió. Mặc dù đã vào xuân nhưng không khí vẫn rất lạnh. Cô bị cơn gió kia thổi tới, thoáng run run,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-fan-hieu-biet-mot-chut/1775116/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.