Truyền dịch xong, Hoắc Hi nhấn chuông gọi y tá đến rút kim. Mấy chị y tá xử lý xong, người đẩy người kéo rồi lại ngại ngùng xoắn xít đi tới trước mặt Hoắc Hi: "Xin hỏi, anh có thể ký tên cho bọn em được không?" Hoắc Hi gật đầu nói được. Được ký tên nên các chị y tá nhỏ vui mừng phấn khởi định rời đi, Thịnh Kiều gọi họ lại: "Em gái y tá, cho chị mượn cây bút." Cầm được bút, chờ y tá đi khỏi thì cô vén chăn sang một bên rồi nhảy xuống giường, lấy áo khoác trên giá treo xuống, từ bên trong áo khoác lấy ra một cái ví tiền, lại từ trong ví tiền lấy ra một tấm hình. Hoắc Hi đang thắc mắc tự hỏi cô muốn làm gì thì lại thấy cô đi hai ba bước tới gần, nghiêm mặt nói: "Ký tên cho em đi." ??? Đưa qua chính là tấm hình của anh. Là tấm hình sân khấu của một buổi biểu diễn không lâu trước đó, anh mặc một bộ đồ trắng đứng dưới ánh đèn, hai tay nắm micro, hơi nghiêng đầu. Buổi biểu diễn lần đó, Thịnh Kiều thích nhất là tạo hình này, anh hệt như chàng hoàng tử không tranh với đời, còn thuần khiết hơn cả ánh trăng. Lần trước về thăm mẹ Thịnh, cô chọn tấm hình mình thích nhất đem in ra ở tiệm chụp hình của trấn nhỏ, lúc nào cũng mang theo bên người. Hoắc Hi dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô hồi lâu. Thịnh Kiều thúc giục: "Nhanh lên, đừng để một lát nữa tổ đạo diễn tới." Hoắc Hi nhận lấy tấm hình, xoẹt xoẹt hai cái, ký tên lên, Thịnh Kiều còn nói: "Chỗ này vẽ thêm một trái tim." Hoắc Hi:??? Còn chưa kịp xuống bút, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng vặn then cửa, Thịnh Kiều phản ứng cực nhanh, xẹt một cái đoạt lấy tấm hình xoay người bay lên giường, đem hình có chữ ký nhét vào dưới gối nằm, ngưỡng mặt nằm ngay ngắn, vẻ mặt "tôi vừa mới tỉnh chuyện gì cũng chưa xảy ra". Hoắc Hi: "......." Chung Thâm dẫn đầu đi vào, sau đó là Nhạc Tiếu và Lục Nhất Hàn cầm theo bình giữ nhiệt, bên trong đựng canh cá đã nấu cho Thịnh Kiều. Thấy cô đã tỉnh, mọi người lại an ủi một hồi. Vừa lúc tổ đạo diễn cũng theo vào, phát sóng trực tiếp được tiếp tục. Chung Thâm ngồi ở bên giường, chọc chọc trán của cô: "Cô sao lại thế này, bản thân mình bị dị ứng cà tím cũng không biết? Lần trước đi chợ còn mua nhiều cà tím như vậy, may mắn là còn chưa ăn!" Mua nhiều cà tím như vậy là bởi vì Hoắc Hi thích ăn mà, ai biết nguyên chủ lại dị ứng với cà tím chứ. Kiều Kiều thật oan ức quá đi. Nhạc Tiếu đẩy Chung Thâm ra: "Anh chọc cái gì mà chọc? Anh chọc trán Kiều Kiều làm gì?" Lại múc canh cá đưa đến, "Kiều Kiều, cô uống canh đi." Thịnh Kiều uống một ngụm: "Rất ngon, cô nấu hả?" "Tôi và Tiểu Hàn nấu theo công thức trên Baidu, hầm hơn bốn tiếng lận đó, uống nhanh, uống hết luôn, còn nhiều lắm này." Thịnh Kiều không nhịn cười được: "Chỉ là dị ứng thôi mà, ổn rồi, cũng không phải bệnh nan y gì." Nhạc Tiếu mếu máo như muốn khóc: "Thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng là cô ở công trường bị thứ gì đó trên cao rơi xuống đập trúng." Cái mạch não gì mà buồn cười vậy nè. Thịnh Kiều sờ sờ tóc mái của cô ấy "Tôi đây không phải vẫn rất khỏe sao, không có việc gì." Chúng dân mạng thật sự không kiềm chế nổi: 【 Tôi tuyên bố, khóa dọn gạch cp! 】 【 Dọn gạch cp là cái quỷ gì a ha ha ha ha ha ha 】 【 Đảng Thịnh Tiếu đỉnh đầu là cả một màu xanh! 】 【 Dọn gạch cp có độc, tôi bỏ phiếu cho Thịnh Tiếu 】 【 Đảng Nhạc Kiều không phục 】 【 Thịnh Tiếu không thể đảo ngược! Nhạc Kiều là tà giáo! 】 【 Vẫn nên gọi là dọn gạch đi, dọn gạch nghe rất hay mà, đánh call* cho dọn gạch cp!!! 】 (*) Đánh call - 打call: Ngôn ngữ mạng phổ biến ở Trung Quốc. Dùng để chỉ sự cổ vũ hay yêu thích cuồng nhiệt dành cho người nào đó một cách lí trí. Thịnh Kiều dị ứng không quá nghiêm trọng, dù sao thì ăn cũng ít mà nôn ra cũng nhanh, đợi bác sĩ kiểm tra xong xác định có thể xuất viện thì mọi người lại vội trước vội sau giúp cô làm thủ tục xuất viện, trước khi đi, Thịnh Kiều lén lút lấy tấm hình có chữ ký ở dưới gối ra rồi giấu vào trong ví tiền. Khi về nhà thì chợt nhận được điện thoại của Phùng Vi, cả ngày hôm nay cô ấy tắm cho cún con ở cửa hàng thú cưng mà tổ tiết mục sắp xếp, bây giờ gọi điện thoại mới biết được chuyện Thịnh Kiều bị dị ứng phải nhập viện. Khi xuống xe, Phùng Vi đã đợi sẵn ở ngoài sân, thân hình cao cao gầy gầy bị đèn đường kéo thành cái bóng dài nhỏ, nhìn thấy bọn họ trở về, khuôn mặt vốn không thích cười cũng lộ ra một nụ cười ấm áp. Cô ấy bước đến trước, quan sát Thịnh Kiều một hồi lâu, xác định cô không có việc gì thì thở phào một hơi: "Làm tôi sợ muốn chết." Rồi còn nói: "Tôi đã vứt tất cả cà tím trong nhà đi rồi." Thịnh Kiều: "....." Đó là cà tím tình yêu tôi chuẩn bị cho idol nhà tôi mà!!!! Dân mạng đang xem trực tiếp liên tục cảm khái: 【 Cảm giác quan hệ của bọn họ thật là tốt 】 【 Thịnh Kiều chẳng khác nào đoàn sủng, thật hâm mộ cô ấy 】 【 Ghen tị với cô ấy thật 】 【 Trước kia tôi rất ghét cô ấy, những người xung quanh cũng rất ghét cô ấy, hiện tại cô ấy sao lại làm người khác yêu thích như thế chứ 】 【 Xem lại mấy gameshow trước đó, cảm giác như bây giờ đã thay đổi một người khác vậy 】 【 Trước kia bị Tinh Diệu áp bức, trải qua thật sự không thuận lợi. Hiện tại được phóng thích, chắc là đã thông suốt rất nhiều 】 Sau khi vào nhà mọi người lấy phần canh cá còn dư uống thay cho bữa tối, ngày hôm qua ăn lẩu nên hiện tại mọi người phải kiểm soát chế độ ăn uống để thanh lọc ruột, chỉ có một mình Chung Thâm nấu mì, anh ta ở công trường dọn gạch cả một buổi trưa, đói muốn chết. Tổ đạo diễn thuận tiện mở miệng: "Xét thấy thân thể của Thịnh Kiều hiện tại không thích hợp đi công trường nên Chung Thâm và Thịnh Kiều trao đổi nhiệm vụ đi, Thịnh Kiều mời ảnh đế đến đây làm khách, nếu như nhiệm vụ thất bại thì vẫn là Chung Thâm đến Trung tâm thương mại Thế Giới hát và nhảy bài 《Quả táo nhỏ rực rỡ nhất》." Chung Thâm đang ăn mì cũng phải trợn mắt há hốc mồm, đợi phản ứng lại thì tức giận đến cả đầu ngón tay đều phát run. "Các ông ức hiếp người!" Thịnh Kiều vỗ vỗ đùi, cười: "Được rồi, hiện tại tôi tuyên bố bỏ cuộc, Chung Thâm có thể trực tiếp nhận hình phạt." Chung Thâm ngao một tiếng liền nhào đến nhéo cô, Nhạc Tiếu và Phùng Vi đều che chở cô như che con, còn có Lục Nhất Hàn nên tình hình rất nhanh bị đảo ngược, Chung Thâm bị đè trên sô pha ngao ngao gào kêu, "Tôi muốn rút khỏi chương trình này!" Nháo qua nháo lại, sau khi nháo xong Thịnh Kiều vẫn lấy điện thoại ra click mở danh bạ lên, muốn nhìn xem nguyên chủ có quen người nào là ảnh đế hay không. Nhìn một lượt, ok, không có. Nhạc Tiếu cầm di động thò đến gần: "Kiều Kiều, nhìn nè, tôi chỉ biết một ảnh đế duy nhất, là tiền bối Mạnh Tinh Trầm. Tôi may mắn làm khách mời trong phim của anh ấy hồi năm ngoái, tính tình anh ấy rất tốt, ở phim trường rất kiên nhẫn mọi người, cũng rất dễ nói chuyện. Gần đây anh ấy đang nghỉ ngơi ở Phần Lan, đúng lúc không có lịch trình gì, cô có thể mời anh ấy thử xem." Nói xong thì ngừng một lát, lại vỗ đùi: "Hơn nữa trước đây cô đã từng hợp tác với anh ấy mà, có hi vọng!" Phải không? Nguyên chủ từng hợp tác với vị ảnh đế này sao? Thịnh Kiều suy nghĩ cả buổi mới đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, vài năm trước có một bộ phim truyền hình cổ trang lịch sử, Mạnh Tinh Trầm là nam chính, Thịnh Kiều cũng tham gia nhưng chỉ là nữ phụ số năm, cơ bản không có đối diễn. Nhạc Tiếu nói: "Trước tiên tôi sẽ nói tình hình cụ thể trên Wechat, thăm dò ý kiến của anh ấy, nếu như anh ấy không từ chối ngay thì cô gọi điện mời anh ấy thử xem." Dứt lời liền bắt đầu soạn tin nhắn. Dân mạng nghe thấy họ định mời Mạnh Tinh Trầm thì rất kích động, dù sao Mạnh ảnh đế rất ít tham gia gameshow. Mạnh Tinh Trầm nổi tiếng lúc trẻ tuổi, lấy hình tượng soái khí và kĩ thuật diễn lô hỏa thuần thanh* mà nhanh chóng trở nên nổi tiếng, đoạt được giải ảnh đế Bạch Ngọc Lan [1], sau đó lấn sân sang mảng điện ảnh, năm nay anh ấy nhờ vào bộ phim điện ảnh《Im lặng》mà được đề cử giải ảnh đế Kim Mã [2]. (*) Lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục. Anh ấy làm việc có chút khiêm tốn, rất ít tham gia các gameshow, danh tiếng trong giới cũng rất tốt. Nhạc Tiếu đã gửi xong Wechat, xem dáng vẻ của cô ấy còn khẩn trương hơn cả Thịnh Kiều, gửi tin xong lại lo lắng: "Anh ấy không phải đã ngủ rồi chứ?" Thịnh Kiều tính tính thời gian, "Không đâu, Phần Lan bên kia vẫn là ban ngày." "Làm sao cô biết được?" "Phần Lan ở múi giờ 2, còn chúng ta ở múi giờ 8, cách nhau 6 giờ." Nhạc Tiếu không thể tin nổi nhìn cô: "Oa, Kiều Kiều, kiến thức địa lý của cô tốt quá, trước đây tôi ghét nhất là môn địa lý, múi giờ lệch giờ gì đó đều không hiểu gì cả." Dân mạng cũng bị Thịnh Kiều làm cho kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ đến cô ấy chỉ mới tốt nghiệp sơ trung, hai chữ học bá cũng không thể nói ra lời, chỉ có thể lặng lẽ nghĩ có thể cô ấy ở sơ trung học rất tốt môn địa lý. Sau nửa giờ, cuối cùng nhận được tin nhắn của Mạnh Tinh Trầm. "Có vẻ rất thú vị." Nhạc Tiếu đọc được những lời này thì kích động lắc lắc cánh tay Thịnh Kiều "Kiều Kiều, có hi vọng! Mau, tôi cho cô số điện thoại của anh ấy, cô thành tâm thành ý mời anh ấy nha!" Thịnh Kiều lấy điện thoại lưu số. Chờ lưu 11 con số vào, lại phát hiện dãy số này đã tồn tại trong danh bạ của cô rồi, tên là.... Ánh trăng. Có nghĩa là gì? Thịnh Kiều nhìn quanh, dùng tay ra hiệu xuỵt một cái, nhấn gọi. Sau ba tiếng chuông, điện thoại được nhận, trong ống nghe truyền đến giọng nói ôn hòa: "A lô, xin chào." Thịnh Kiều bình tĩnh mở miệng trong sự hưng phấn thầm lặng đến phải che lại miệng của Nhạc Tiếu: "Mạnh tiền bối, xin chào, em là Thịnh Kiều." "Xin chào Thịnh Kiều." "Chúng em hiện tại đang quay một gameshow trong nhà, muốn mời anh làm khách quý, không biết tiền bối có thời gian không ạ?" "Vừa rồi Nhạc Tiếu có nói với tôi rồi, đúng lúc ngày mai tôi phải về nước, nếu không sợ tôi làm phiền thì tôi thật sự muốn nếm thử mì sốt thịt và lẩu của mọi người." Không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, Thịnh Kiều có chút khó tin, lập tức nói: "Không quấy rầy, có thể mời anh đến là vinh hạnh của chúng em, chúng em mong chờ sự có mặt của anh." "Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai." Tắt điện thoại, tiếng thét của Nhạc Tiếu cuối cùng cũng có thể phát ra: "Tôi đã nói rồi, Mạnh tiền bối là người siêu tốt!" Rồi quay đầu lại vỗ vỗ Chung Thâm: "Anh không cần đến Trung tâm thương mại Thế Giới biểu diễn bài 《Quả táo nhỏ rực rỡ nhất》 nữa rồi." Thịnh Kiều có chút sững sờ. Nhìn chằm chằm hai chữ "Ánh trăng" trong danh bạ, hàng lông mày của cô cũng không tự giác nhăn lại. Nguyên chủ tại sao lại lưu tên như vậy? Xem ghi chép trò chuyện, bọn họ trước kia cũng không liên hệ với nhau, ngay cả wechat cũng không có, căn bản là không quen biết. Từ ánh trăng này hàm ý sâu xa, khiến người ta suy nghĩ nhiều thứ. Chẳng lẽ giữa bọn họ từng có chuyện gì hay sao? Thịnh Kiều bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ. Đang rối rắm, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng đen, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoắc Hi đang im lặng đứng ở trước mặt cô, nói bằng giọng chỉ cô có thể nghe: "Thế nào, cùng ảnh đế gọi một cuộc điện thoại thì vui vẻ đến như vậy?" Anh ném hộp thuốc vào trong lòng cô: "Bọng nước trên tay tự mình xử lý đi." Dứt lời liền quay đầu đi. Thịnh Kiều sững sờ:??? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao idol nhà cô có vẻ như rất tức giận? Mãi cho đến khi mọi người lên lầu đi ngủ, Hoắc Hi cũng không nói với Thịnh Kiều một câu. Tính cách của anh vốn lạnh nhạt, những người khác cũng không phát hiện có cái gì bất thường. Nhưng Thịnh Kiều là fan cứng của anh nên biết rất rõ biến hóa tâm tình và từng biểu cảm nhỏ của anh ấy. Cô không biết tại sao Hoắc Hi lại đột nhiên tức giận, thậm chí còn đoán là do anh ấy từng có xích mích với Mạnh Tinh Trầm. Nhưng làm fan của Hoắc Hi nhiều năm như vậy, cô chưa hề nghe nói anh ấy và Mạnh Tinh Trầm có liên hệ mà. Thịnh Kiều thật sự là nghĩ đến đầu cũng muốn rụng tóc, ở trong phòng trằn trọc ngủ không được, muốn nhắn tin hỏi một chút lại sợ làm phiền idol, cứ trăn trở như vậy đến lúc trời sáng thì bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa ở đối diện. Ngay sau đó là tiếng bước chân đi xuống lầu. Thịnh Kiều nhanh chóng đứng lên, trùm áo khoác, vò rối tóc, giả bộ ngáp mấy cái rồi mở cửa phòng, lẩm bẩm: "Khát nước quá, nấu chút nước uống thôi." Xuống lầu, phòng khách và nhà bếp đều sáng đèn, có người đứng trước tủ lạnh, nghe được tiếng bước chân nên quay đầu lại, nhìn thấy là cô, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Thịnh Kiều làm vẻ mặt "ngạc nhiên", hai ba bước từ từ đi tới: "Ai nha, Hoắc Hi, anh sao lại xuống đây?" Hoắc Hi lấy gói sandwich trong tủ lạnh ra: "Có chút đói bụng." Định xé ra thì bị Thịnh Kiều chặn ngang, đoạt lại gói sandwich, "Quá muộn rồi, đừng ăn đồ lạnh." Cô mở tủ lạnh cầm hai trái cà chua và trứng gà, "Đúng lúc em cũng đói bụng, để em làm mì trứng cà chua cho anh ăn, nhanh lắm." Nói xong, không đợi Hoắc Hi trả lời mà đã chạy vọt vào nhà bếp. Hoắc Hi đứng tại chỗ một lát, mặt không chút thay đổi đi vào theo. Cô đã nấu nước, đánh trứng, cắt cà chua, sau đó nấu nước sốt, sau khi nước sôi thì vớt mì ra ngâm nước lạnh một lát, bỏ vào trong tô, rưới sốt cà chua và trứng lên trên, một tô mì trứng cà chua đã xong. Hoắc Hi ngồi đối diện cô, lấy đũa trộn đều, vùi đầu ăn. Cô thì cắn đũa, mỉm cười nhìn anh, sự dịu dàng và yêu thích trong mắt gần như tràn ra ngoài. Người trước mặt này là người cô đã yêu thích nhiều năm. Cô theo dõi anh từ lúc là thực tập sinh, từng bước một đi đến vinh quang bây giờ, đã qua sáu năm, sự yêu thích vẫn như cũ, vẫn nồng nhiệt sâu sắc nửa phần cũng không sút giảm. Anh ấy có sức hấp dẫn như vậy đấy, khiến người ta càng ngày càng thích. Người này là người cô thật sự vô cùng thích. Hoắc Hi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt nóng bỏng đó, cô sửng sốt nhanh chóng cúi đầu, gắp một đũa mì nhét vào trong miệng, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên. Cùng idol ngồi cùng bàn ăn cơm hay gì đó, cho dù là làm hằng ngày cũng vẫn sẽ xấu hổ. Hoắc Hi nhìn cô vài lần, thu hồi ánh mắt, lại tiếp tục ăn mì, sự lạnh lùng trong mắt cũng từ từ tan đi. Cũng may trước đó mọi người đã đi ngủ, khán giả cũng ngủ nên không có ai thấy cảnh này. Ăn xong, Thịnh Kiều rửa sạch bát đũa, còn giục anh lên lầu đi ngủ, Hoắc Hi quan sát cô vài lần: "Không sợ ma?" Thịnh Kiều nghĩ đến tấm ảnh có chữ ký kia: "Không sợ, em đã có bùa hộ mệnh." Sau khi trở về phòng, cô liền lấy bức hình đặt xuống dưới gối, cảm giác được bảo vệ cuối cùng đã trở lại, đêm nay cũng ngủ ngon hơn những ngày khác. ________☆________ [1] Bạch Ngọc Lan còn được gọi là Liên hoan Phim truyền hình quốc tế Thượng Hải, là liên hoan phim đầu tiên và là một trong những liên hoan Phim truyền hình lớn nhất ở Đông Á. Tổ chức từ năm 1986, Liên hoan Phim truyền hình quốc tế Thượng Hải đã trở thành một trong những liên hoan Phim truyền hình có uy tín nhất ở Châu Á, tăng cường hợp tác và tuyên truyền giữa ngành công nghiệp truyền thông Trung Quốc và thế giới. Bạch Ngọc Lan trao giải cho cả quốc tế và nội địa thông qua bỏ phiếu bởi một ban giám khảo gồm các diễn viên, nhà sản xuất, đạo diễn và người viết kịch bản từng đoạt giải, và là giải thưởng cao quý nhất. Đây được coi là một trong những giải thưởng Phim truyền hình có uy tín nhất, cùng với giải Phi thiên và Kim Ưng. Từ năm 2004, Bạch Ngọc Lan được tổ chức hàng năm. [2] Giải Kim Mã (chữ Hán: 台北金馬影展 - Đài Bắc Kim Mã ảnh triển; bính âm: Táiběi Jīnmǎ Yǐngzhǎn) là một liên hoan phim Điện ảnh và lễ trao giải được tổ chức thường niên tại Đài Loan. Nó được thành lập năm 1962 bởi Văn phòng Thông tin Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) (Government Information Office of the Republic of China). Lễ trao giải thường được tổ chức vào tháng 11 hoặc tháng 12 ở Đài Bắc. Kim Mã được xem là một trong những giải thưởng điện ảnh lớn và có uy tín nhất của điện ảnh Hoa ngữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]