Anh và Cố Lục giương đôi mắt sắc lạnh nhìn nhau, một ánh nhìn của Quân Trầm đã đủ làm người khác run sợ bây giờ lại càng đáng sợ hơn.
Âm khí giữa hai người đàn ông ngày một nhiều. Cuối cùng Cố Lục vẫn phải chịu thua buộc miệng nói.
" Trầm hôm khác chúng ta nói tiếp. Tớ bây giờ phải về công ty "
Nói xong Cố Lục quay bước đi ra khỏi cửa,bàn tay thon dài của anh vừa chạm tới khóa cửa thì giọng điệu vô cùng lạnh lùng vang lên.
" Cố Lục. Đừng vì chuyện tình cảm mà khiến quan hệ giữa chúng ta bị lung lay "
Cố Lục Quay đầu cười, thẩy một câu rồi đi ra khỏi cửa.
" Tớ tự biết chừng mực "
Sau khi Cố Lục vừa ra khỏi cửa thì Quân Trầm nhấc điện thoại lên,lục tìm tên trong danh bạ.Anh dừng ngón tay đang lướt tại địa chỉ " Mộc Y ".
Anh nhấn phím gọi rồi đưa lên tai. Ánh mắt nhìn ra không trung mang một chút mơ hồ khó hiểu.
Đầu dây bên kia của Mộc Y bắt máy:
" Alo"
" Anh nhớ em rồi....làm sao đây "
Mộc Y rợn cả tóc gáy, anh mà cũng biết nói mấy câu ngon ngọt như vậy sao.Nhưng không hiểu sao cô lại mỉm cười trong hạnh phúc giả bộ gằn giọng nói.
" Vừa mới gặp,mà lại nhớ là sao.... anh có bị làm sao không đó"
" Em đang ở đâu?" giọng của anh có chút buồn
" Ừm.....tôi đang đi bộ trên vỉa hè"
Mộc Y vừa nói xong thì đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-em-that-quyen-ru/2471471/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.