Chương trước
Chương sau

“Hoàng hậu…” Tiều Đức Tử lại đem khuôn mặt chuyển về phía Mộ Cẩm Cẩm:” Người mau hướng hoàng thượng cầu tình đi, thật ra thì hoàng thượng chỉ là nhất thời tức giận…”
“Nếu như sống mà cứ phải đối mặt với một hôn quân như vậy, bản thân ta tình nguyện làm một cô hồn đã chết.”
“Hừ! Ngươi quả nhiên để cho trẫm phải thất vọng cực độ!” Nhìn nàng như vậy, Tây Môn Liệt Phong giận đến phủ tay áo rời đi, Tiểu Đức Tử trái nhìn, phải nhìn, nhưng ngay sau đó bất đắc dĩ đuổi theo chủ tử của hắn rời đi lãnh cung.
Thu Nguyệt vừa quỳ trên mặt đất sợ gần chết khẽ đứng lên:” Tiểu… Tiểu thư… Hoàng… Hoàng thượng nói có phải sự thật hay không, người muốn đem tiểu thư… Chém… Chém?”
“Nếu như kết quả đó khiến cho hắn hài lòng một chút, vậy ta sẽ thành toàn hắn!”
Nước mắt nóng hổi, đột nhiên rơi xuống bên má, nàng có chết cũng cố chịu đựng để ình không khóc thành tiếng, tâm đã vỡ thành từng mảnh từng mảnh, nếu cái chết có thể đem những thống khổ của nàng vùi dưới vực sâu, nàng tình nguyện không lưu lại không gian nơi đây để tiếp tục chịu đựng loại tình cảm đau khổ này.
Tây Môn Liệt Phong trong cơn tức giận, hạ chỉ phế hoàng hậu Mộ Cẩm Cẩm, mười ngày sau chém đầu để răn đe kẻ khác, tin tức này trong một khắc được truyền đi trên dưới trong hoàng thành mọi người ai ai cũng biết, dân chúng đều cảm thấy kỳ quái, tại sao đoạn thời gian trước hoàng đế và hoàng hậu còn cùng nhau vi hành tình cảm thắm thiết, mà đến hôm nay tình cảm phu thê đã tan vỡ, thậm chí còn tới trình độ đáng sợ muốn chém đầu.
Xem ra hoàng cung quả nhiên là nơi thị phi bậc nhất, vào được nhưng không ra được, dân chúng đồng thời khiếp sợ, cũng vì vị hoàng hậu trẻ tuổi kia mà đồng tình rơi nước mắt, vị tân hoàng hậu tiền nhiệm này mới được phong chức không lâu, trong triều liền truyền ra tin tức nàng đã vì dân chúng làm rất nhiều việc, đầu tiên là tiến cử kỹ thuật mới của đế quốc Frankish, tiếp theo nàng hiệp trợ hoàng thượng giúp cho khoản quyên góp trợ cấp cho nạn dân chịu khổ tăng đáng kể.
Hoàng thượng nhân đức, hoàng hậu lại rất yêu thương hiểu lòng dân, như vậy dân chúng làm sao không sùng bái yêu quý ?
Dân gian bởi vì hoàng thượng muốn chém hoàng hậu mà không ngừng đại loạn, bên trong hoàng cung lại càng sôi sùng sục, Tây Môn Liệt Phong vạn lần không nghĩ tới, hắn lại vì tức giận nhất thời mà ra chiếu chỉ không thể thu hồi lại được, hiện nay trên dưới trong triều đều đang nhìn vào hắn, đám cựu thần kia thì ước gì Mộ Cẩm Cẩm nhanh nhanh bị đem đi chém đầu.
Hồi tưởng lại từ khi Cẩm Cẩm tiến cung đến nay, đối với việc trong triều vẫn luôn ngầm giúp hắn, nhưng bây giờ hắn lại bởi vì nhất thời tùy hứng…
Đông đảo quan viên huyện Hầu Sơn nhất tề dâng tấu, hy vọng hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban ra, hơn nữa dân chúng còn vì cứu tính mạng hoàng hậu mà liên doanh dâng huyết thư, nhìn bộ dáng Mộ Cẩm Cẩm rất được lòng dân chúng, Tây Môn Liệt Phong đầu đều đau muốn chết, nhưng cho đến hôm nay cái nữ nhân quật cường bị giam ở lãnh cung kia, cho dù là một câu xin lỗi hoặc là một câu ta sai lầm rồi… Cũng không có phái người đến truyền cho hắn, muốn hắn lấy lý do nào để thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.