Tố Ngà trong lòng không phục nhưng chỉ có thể thuận theo ý hắn.
"Vậy còn gì căn dặn không? Nếu không thì tôi về trước!"
Anh không lạnh, không nóng đáp:
"Pha cho tôi tách cà phê."
Giờ này cũng gần đêm rồi, anh ta định ở lại làm việc khuya nữa à? Mà cô cũng lười quan tâm, tuỳ tiện pha đại một tách rồi đem để ở bàn làm việc cho anh.
Lăng Thần lật tài liệu, vừa chăm chú xem vừa nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm. Mới chạm vào đầu lưỡi, anh lập tức phun ra sặc sụa.
"Mẹ kiếp, cô dám chơi tôi!"
Vị của nó thật kinh khủng. Dưới đáy còn có nhiều cặn. Sữa chẳng có, đường càng không. Vừa đắng vừa lạc thật sự khó nuốt.
Từ sau hôm đấy, Tố Ngà chính thức ngồi lên vị trí thư ký, công việc lại bận rộn hơn nhiều. Trong công ty có người ngưỡng mộ, lại có người ghen tị tìm cách dấy lên không ít tin đồn thất thiệt về cô. Con trai cô đi học có xe buýt đưa đón nên việc đó cô đỡ lo phần nào. Tuy vậy, bận tối ngày như thế cô vẫn là không yên tâm nên luôn gọi điện về nhà xem tình hình.
Mới ngày đầu phải thích nghi với công việc mới nên Ngà luôn trong tình trạng thiếu ngủ trầm trọng do phải thức khuya để làm việc trên bàn máy tính. Nhờ có Lưu Viễn giúp đỡ nên cô nhanh chóng thành thạo công việc trong vòng một tháng.
Ngà chuyển chỗ làm sang cạnh phòng chủ tịch do anh yêu cầu. Trợ lý Lưu đi qua, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-dai-nhan-ta-bat-duoc-em-roi/3374027/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.