Cô còn nhớ như in, họ chụp gửi cô những dòng nhật ký anh viết, khiến cô không bao giờ dám quên đi nó:
Ngày 25/5/2030.
"Em là người tôi muốn lấy làm vợ, nhưng em lại không đồng ý!"
Ngày 19/7/2030.
"Tôi không yêu người vợ hiện tại của mình! Từ lúc em vĩnh viễn không thuộc về tôi, lý trí nói con tim ấy chết rồi!"
Ngày 3/8/2030.
"Tôi nhớ em!"
Ngày 5/8/2030.
"Vợ tôi bị ngã, sảy thai rồi! Nhưng cô ta không phải em, tôi mặc kệ!"
Ngày 16/9/2030.
"Cô ta dám đem vứt tấm ảnh của em! Tôi đánh cô ta nhập viện rồi!"
Ngày 4/12/2030.
"Tôi luôn tìm kiếm những cuộc vui, chỉ mong nguôi ngoai đi nỗi nhớ em!"
Cuối trang nhật ký là những dòng chữ được viết nắn nót, đặt gọn trong dấu ngoặc kép. Tuy không ghi ngày viết, nhưng lại làm cô day dứt mãi:
"Bản thân anh sớm hiểu rõ, em sẽ chẳng yêu anh. Biết được những gì em phải chịu đựng và trải qua, vô vàn ấm ức. Khiến anh càng muốn dùng toàn bộ những gì mình có để bù đắp cho em nhưng không cách nào làm được. Anh không có tư cách làm điều đó.
Ông trời thật bất công, ban cho em nụ cười xinh lại không cho em cười nhiều hơn chút. Lúc nào cũng đày đọa cô gái nhỏ.
Đời này định sẵn Quang Dao tôi chỉ yêu em, tim tôi chỉ có em. Không phải em, tất cả đều là sự giàng buộc không tự nguyện. Cười nhiều lên nhé, đừng dấu đi chiếc má lúm duyên dáng ấy. Thương em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-dai-nhan-ta-bat-duoc-em-roi/2980225/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.