Đến tối sau khi Tịch Triêu Thanh đi rồi, Từ Cảnh mặc đồng phục vào chuẩn bị đi giao đồ ăn giống như mọi khi.
Khoảng thời gian sau bữa cơm chiều này tất cả bạn cùng phòng đều đang chơi game trong phòng ngủ, nên hắn cũng không dám ở trong phòng ăn Bồi Nguyên Cao để tu luyện tâm pháp, sợ họ thấy hắn kêu " meo meo meo... " lại tưởng hắn bị điên nữa?
Đợi giao hàng xong khoảng nửa đêm đến gần sáng bọn họ ngủ hết rồi hắn có thể len lén tu luyện.
Từ Cảnh đem Bồi Nguyên Cao Tịch Triêu Thanh đưa cho hắn theo bên người, Bồi Nguyên Cao này nhìn giống như Quy Linh Cao, đen thui, giống như thạch trái cây, lại có mùi thuốc nữa, nếu như bị mấy đứa bạn cùng phòng thấy được tưởng là đồ ăn vặt thì tiêu luôn.
---
"Mười hai km, đến tận đó giao? Ta thật mẹ nó có bệnh sao? Lại nhận đơn hàng khoảng cách xa như vậy! "
Từ Cảnh đang ngồi trên xe đạp điện của mình, nhìn quãng đường xa lắc của đơn hàng tiếp theo trên điện thoại di động, phàn nàn một chút, quyết định đổi thành chiếc bạo long rồi lập tức xuất phát.
Từ Cảnh chạy xe trên con đường nhỏ không ngừng kêu khổ, bởi vì đơn hàng này là yêu cầu hắn giao cơm hộp từ trong thành phố đến ngoại thành, Từ Cảnh thầm nghĩ: “Người yêu cầu giao mấy món này chắc chắn là đầu óc có vấn đề, ở ngoại thành lại đi order đồ ăn ở trong thành phố, cũng chỉ làm khổ những nhân viên đưa cơm như ta thôi.”
...
“Thịch thịch thịch……” Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-cua-ta-tu-tien-tro-ve/177185/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.