“Ngươi....... Lão công ngươi là người nào?” Nửa đoạn thuốc trên tay Lý Trạm run lên, trực tiếp rơi trên mặt đất, hắn nhìn thoáng qua Từ Cảnh, trong lòng mơ hồ có một dự cảm xấu.
“Hắn!” Cô gái chỉ tay một cái, hướng về phía Lưu Dương nói.
Lưu Dương vui vẻ: “Ngươi nói ta là lão công ngươi? Thiệt hay giả?”
Cô nàng khúc khích cười, nói rằng: “Đương nhiên là giả rồi! Lão công ta chính là người một tay cưỡi chiếc xe bạo long! Hì hì, ta thật đúng là một cái đại vương nói xạo .”
“........”
Lúc này, biểu tình của Từ Cảnh có chút cứng ngắc, hắn rõ ràng cảm thấy xung quanh ánh mắt lũ bạn cùng phòng như là tỏa ra sát khí.
“Tịch Triêu Thanh, sáng sớm như vậy, ngươi tìm ta có việc gì?” Từ Cảnh hỏi.
Tịch Triêu Thanh đi tới bên giường Từ Cảnh, ngẩng đầu nói với hắn: “Nhớ ngươi nên tới thăm ngươi thôi!”
Từ Cảnh minh bạch Tịch Triêu Thanh nhất định là tìm mình có việc, liền vội vàng đem trang phục giao đồ cởi xuống, thuận tay cầm lấy cái áo khoác mỏng, từ trên giường nhảy xuống, chột dạ nói với nàng: “Đi ra bên ngoài rồi nói.”
Từ Cảnh cùng Tịch Triêu Thanh vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng kêu rên của ba cái bạn cùng phòng - -
“A! thì ra người bao nuôi Từ Cảnh không phải là nữ nhân mập mạp! Mà lại là một cái phú bà, à không phải, là phú ngự tỷ! Ta kháo cmn! Tim ta nhanh bệnh mất…..”
"Khó trách hắn dám phát thề như vậy! Trường học của chúng ta từ khi nào mà có một cái muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-cua-ta-tu-tien-tro-ve/177184/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.