"Tỷ. . . Tỷ phu! Tỷ phu, tỷ phu!" Nhìn hình ảnh như ác mộng trước mắt, Tịch Triêu Vãn chợt cảm thấy da đầu tê dại, trực tiếp từ ổ chăn của mình chui vào trong đệm chăn của Từ Cảnh, như bạch tuộc mà ôm chặt lấy phía sau lưng của hắn. Từ Cảnh mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm giác sau lưng bị người ôm chặt lấy, ngữ khí mờ hồ mà hỏi: "Ngươi làm gì vậy?" "Hắn. . . Hắn lại tới, liền. . . Ngay tại ngoài cửa sổ!" Tịch Triêu Vãn đem đầu vùi ở sau vai Từ Cảnh, âm thanh run rẩy nói. "Hắn? Ai vậy?" "Ngay tại bên ngoài! Kẻ mang khẩu trang cùng kính râm đã hạ cổ lên người ta! Ta thề, hắn thật sự đang ở bên ngoài!" Từ Cảnh sau khi nghe xong, dụi dụi con mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhưng hắn cái gì cũng không thấy. Ngoài cửa sổ vẫn rỗng tuếch như cũ, chỉ có âm thanh gió thu thổi tới. Từ Cảnh bất đắc dĩ xoay người, nhìn Tịch Triêu Vãn đang nằm cùng trong chăn của mình nói ra: "Ngươi đem ta làm trò cười phải không? Nhanh trở về trong chăn của ngươi đi!" Tịch Triêu Vãn lấy hết dũng khí nhìn thoáng qua, phát hiện người kia lại như như quỷ mị mà biến mất, rất là kỳ quái. "Cái này. . . Ta rõ ràng vừa. . ." Tịch Triêu Vãn trừng to mắt, cũng không biết nên giải thích như thế nào. Tịch Triêu Vãn tưởng tượng, có thể là người kia thấy Từ Cảnh ở đây, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hắn muốn hại mình là thật, đêm nay cần phải có Từ Cảnh ở bên người, chính mình mới có thể an toàn. Sau đó, Tịch Triêu Vãn kéo ra đệm chăn, chuẩn bị trở về bên trong chăn của mình đi, lại đột nhiên bị Từ Cảnh nắm lấy cổ tay! "Được rồi, ngươi đừng trở về, liền ngủ bên cạnh ta đi." "A?" Tịch Triêu Vãn lúc này bị Từ Cảnh kéo về trong ngực, nàng đã lớn như vậy vẫn là lần đầu bị nam nhân ôm thân mật như thế, gương mặt đỏ lên, nhịp tim đập liên hồi, nàng phát hiện hai mắt Từ Cảnh lúc này mê man, trên má hiện ra một tia đỏ ửng mất tự nhiên, cả người tựa hồ đều có chút hoảng hốt không bình thường. Loading... Tịch Triêu Vãn thình lình phát hiện, một con cổ trùng đang thuận theo mạch đập của Từ Cảnh mà chui vào, thân trùng nổi lên dưới da thịt Từ Cảnh, hình thành một đạo lộ tuyến mắt trần cũng có thể nhìn thấy, thuận cánh tay hắn leo đến gần xung quanh xương quai xanh, sau đó chìm vào chỗ sâu rồi biến mất không thấy gì nữa. "Tỷ phu! Ngươi. . . Ngươi bị người kia hạ cổ rồi!" Tịch Triêu Vãn kinh hãi mà nói. "Cái gì cổ? Ta thấy ngươi hôm nay có chút không bình thường, miệng nói mê sảng, không cho ngươi chút giáo huấn, sợ rằng ngươi tưởng ta dễ khi dễ?" Từ Cảnh mở to miệng, thở hổn hển, giọng nói có chút không bình tĩnh điềm đạm như ngày thường, mà lại là mang theo một tia dã tính nguyên thủy nhất của nam nhân! Hắn bỗng dưng đứng dậy, đem Tịch Triêu Vãn đè ở dưới thân, trên gương mặt đỏ bừng tựa như say mèm hiện ra một ý cười, nói: "Tịch Triêu Thanh, ngươi không phải nói đêm nay muốn cùng ta song tu sao? Ta cũng chính là một cái nam nhân bình thường, đêm nay ta liền chủ động một lần." Tịch Triêu Vãn vừa nghe xong, liền hoảng sợ mà nhìn hắn nói: "Ngươi. . . Ngươi tỉnh táo một chút đi, ta là Tịch Triêu Vãn! Không phải tỷ tỷ!" Nhưng Từ Cảnh lại không quan tâm, đưa tay đem váy ngủ bằng lụa trắng của Tịch Triêu Vãn kéo xuống, xương quai xanh cùng bờ vai trắng nõn trong không khí tản mát ra vẻ đẹp sáng bóng động lòng người, hai tay Tịch Triêu Vãn đẩy ngực Từ Cảnh ra, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng Từ Cảnh như có sức nặng ngàn cân, căn bản cũng không phải là nàng có thể phản kháng. Hơi thở nóng như lửa của Từ Cảnh phả lên trên má nàng, trong chăn, Từ Cảnh vuốt ve cặp chân trắng nõn của nàng, một cánh tay khác, đem nội khố màu hồng phấn của nàng ném ra. Hai mắt Tịch Triêu Vãn đẫm lệ mông lung, mái tóc nâu đỏ bay tán loạn, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi thơm, trên cổ thon dài ấn ra ra mấy đạo dấu cắn, nàng khóc nói: "Không. . . Không được! Ngươi. . . Ngươi không thể làm như vậy. . . Ngươi bị người hạ cổ!" Thanh âm của Tịch Triêu Vãn vốn thanh thúy cùng mềm nhũn, nhưng hiện tại bởi vì quá căng thẳng, lại xen lẫn chút khàn khàn, giống như tiếng gió mùa thu xuyên qua tiểu đình tại Mai Tử Châu, phong thanh càng thêm nồng đậm, khiến cho toàn bộ giường đều kẽo kẹt rung động, dây thanh quản mở ra chấn động sau đó cũng không có dừng lại, khiến người nghĩ tới không lâu sau đó Nam thành sẽ nghênh đón tuyết lớn, che ngợp bầu trời, thuần khiết trắng nõn, một khi rơi xuống dưới, tất cả cảnh tượng ban đầu dù có ô uế thế nào, cuối cùng đều sẽ biến mất không thấy gì nữa. Trong cơn mông lung, Từ Cảnh chỉ cảm thấy đầu óc mình bị một cột sáng màu trắng chiếu vào, nhìn không thấy cảnh tượng phía trước, không biết qua bao lâu, hắn mới phát giác được sáng tỏ thông suốt, phảng phất cả cơ thể tựa như thể hồ quán đỉnh, kinh mạch khiếu huyệt khắp người toàn bộ đều được giãn mở ra! Năng lượng vô cùng vô tận giữa thiên địa đều đang hướng trong cơ thể hắn mà dẫn động đến! Chờ đến khi Từ Cảnh tỉnh lại. . . Trời đã sáng. Từ Cảnh cảm giác cả đời này đều chưa từng trải qua giấc ngủ nào tốt đến vậy, rõ ràng hôm qua phải trải qua một việc lớn, vậy mà ban đêm hắn lại có thể ngủ ngon như thế, còn mơ thấy một giấc mộng rất đẹp. . . Nghĩ tới đây, gương mặt Từ Cảnh không khỏi đỏ lên, từ trên giường ngồi dậy, tinh thần phấn chấn, cảm giác toàn thân cao thấp đều tràn ngập khí lực, dùng mãi không hết. "Ta đột phá rồi?" Từ Cảnh nhíu mày, rõ ràng cảm giác được hắn hiện tại đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với lúc trước! Hiện tại, kình khí hắn có thể sử dụng —— so trước đó tăng vọt không chỉ gấp mười lần! Trước kia, khi Cảnh Thịnh Tâm pháp của Từ Cảnh thượng thiên đại thành, đã rất khủng bố. . . Bây giờ lại tăng vọt gấp mười. . . Đồng thời, Hắn cảm giác bên trong khí hải đan điền, ẩn ẩn có nhiệt lưu vờn quanh, năng lượng khí hải sơ thànhl! Điều này đại biểu hắn đã không còn là một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ nữa . . . Mà là đã tấn thăng đến Trúc Cơ kỳ! Hắn nhắm đôi mắt lại, dường như có thể cảm giác được, trong đan điền của hắn như có một hạt giống đang từ từ nảy mầm, thứ này vào ngày hôm qua, còn chưa thấy có! "Trúc Cơ kỳ tầng một?" Từ Cảnh nhảy khỏi giường, trong lòng có chút kích động, từ Luyện Khí sơ kỳ trực tiếp bước vào Trúc Cơ kỳ tầng một, tương đương với trực tiếp vượt qua Luyện Khí trung kỳ cùng hậu kỳ, khoảng cách này rất lớn, khiến người không thể tưởng tượng nổi! Hắn chỉ là ngủ một giấc mà thôi a. . . Phải biết, trước đó khi Từ Cảnh tu luyện tại sân thượng của Dật Cảnh Hoa Thiên, nhiều lắm cũng chỉ có thể đả thông kinh mạch, mà tu vi chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, liền dừng bước không tiến, không cách nào tiến triển được đến cấp độ sâu hơn, vậy mà chỉ thoáng qua một đêm, hắn liền cảm giác được sự phong tỏa ở một chỗ nào đó trong khí hải đan điền đã được giải khai, khiến ngàn vạn Linh khí có thể thuận lợi tràn vào bên trong khí hải đan điền của hắn! Từ Cảnh cúi đầu nắm chặt song quyền, chỉ cảm thấy thống khoái tràn trề, nhẹ nhàng hữu lực! Ẩn ẩn cảm giác được, tu hành chi thế của bản thân. . . Tựa hồ từ dừng bước không tiến, trở nên có chút thế không thể kìm hãm! "Tịch Triêu Vãn đâu?" Sau khi kích động qua đi, Từ Cảnh phát hiện Tịch Triêu Vãn đã không còn ở đây. Trên giường rất sạch sẽ, đệm chăn hôm qua nàng dùng, cũng đã được xếp thành chồng chỉnh tề, đặt ở đầu giường. Xem ra hôm qua sau khi mình tới, nàng cũng ngủ rất ngon, chỉ là không chào hỏi một tiếng đã đi, có chút không có lễ phép. Lúc này, điện thoại của Từ Cảnh đột ngột vang lên, Từ Cảnh lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Chu Hải Lâu gọi tới. "Này, Từ Cảnh, ngươi đang bận sao?" Thanh âm của Chu Hải Lâu tựa hồ có chút vội vàng. "Ta vừa rời giường, có chuyện gì vậy?" "Khối Nhục Linh Chi ta trước đưa cho ngươi kia, còn không?" Chu Hải Lâu hỏi. Từ Cảnh nói: "Còn, vẫn dư rất nhiều." Khối Nhục Linh Chi kia nặng năm cân, Từ Cảnh chỉ mới dùng một trăm gram, còn dư lại đều đang để ở trong nhà gia gia. "Ngươi đem Nhục Linh Chi còn thừa kia cầm tới nhà ta, trong nhà ta có khách quý đến!" Sau khi nói xong, Chu Hải Lâu vội vàng cúp điện thoại, lão đầu này tính khí nóng nảy, nay lại dùng ngữ khí cận thận như vậy đến nói chuyện, Từ Cảnh vẫn là hiếm khi thấy. Sau khi Từ Cảnh trở lại chỗ ở của gia gia, tìm nửa ngày cũng không tìm được Nhục Linh Chi, vậy nên liền hỏi gia gia của hắn: "Gia gia, khối Nhục Linh Chi còn thừa kia, ngươi để chỗ nào vậy?" "Cái gì Nhục Linh Chi? Ta không thấy." Gia gia Từ Cảnh đang ở bên ngoài cầm cuốc xới đất, hỏi gì cũng không biết. "Vương di, ngươi có thấy một dạng đồ vật nhìn giống như cây nấm không? Hôm qua ta mới mang tới, nhưng hôm nay lại không tìm được." Vương di là bảo mẫu mà Từ Cảnh mời đến để chiếu cố gia gia, là một người phụ nữ đã hơn năm mươi tuổi, sau khi trải qua lựa chọn kỹ càng, được Từ Cảnh mời đến . "A? Là cái kia sao?" Vương di dùng tay chỉ đến phía trước, Từ Cảnh liền nhìn thấy thức ăn thừa trên bàn ăn đằng kia, bất ngờ còn dư lại một ít Nhục Linh Chi đã được cắt thành phiến nằm trên đó! Từ Cảnh đại kinh thất sắc mà nói: "Vương di. . . Ngươi. . . Ngươi đem cái này xào ăn rồi?" Khối Nhục Linh Chi này, trị giá ngàn vạn a! Hơn nữa hắn còn phải chờ đến một tháng mới có được, đoán chừng toàn bộ Hoa hạ, cũng chỉ có thể lấy ra một khối Nhục Linh Chi này. "Hôm qua ta tưởng rằng đây là đồ gia gia ngươi đào được từ nơi nào đó. . . Liền đem đi rửa sơ qua sau đó xào lên ăn. . . Không cần phải nói, trơn bóng, còn có chút dai dai, ăn rất ngon." ". . ." "Ngươi xào hết cả năm cân sao?" "Nào có cái gì năm cân! Bên trong toàn là nước, xào ra tới còn chẳng được một cân nữa." "Được, ăn ngon là được." Từ Cảnh cười khổ một tiếng, hắn không có khả năng đi làm khó a di nấu cơm này, có trách thì trách hôm qua hắn tâm phiền ý loạn, không đem Nhục Linh Chi này giảng giải một lần cho a di nấu cơm. Từ Cảnh thở dài một hơi, lại lái xe đi đến nhà Chu Hải Lâu, nhà của Chu Hải Lâu còn khí phái hơn rất nhiều so với biệt thự của Lý Sơn Kiện, phòng ốc của hắn trực tiếp xây trên một ngọn núi thuộc một công viên ở Nam Thành, toàn bộ sơn trang đều là của hắn, cách trung tâm thành phố Nam Thành khoảng mười cây số, đây cũng là vi phạm luật lệ kiến trúc, nhưng lấy địa vị của hắn, nào có ai dám đến bắt phá bỏ, diện tích đất mà hắn sử dụng cũng hơn hai ngàn mét, chỉ là khoảng sân phía trước của gia phòng, đã lớn bằng một sân tập thể dục của trường học. Từ Cảnh dừng xe trước cửa sơn trang Chu gia, bình tĩnh đi vào. Hắn phát hiện Lý Thiên Y cùng Chu Hoài Nhu đều đang đứng tại cửa phòng, hôm nay toàn bộ người hai nhà Chu Lý đều có mặt. "Gia gia, Từ Cảnh tiểu thần y tới rồi!" Sau khi Chu Hoài Nhu nhìn thấy Từ Cảnh tới, thần sắc cao hứng dị thường, đứng tại cổng hô một tiếng, Chu Hải Lâu liền tự mình chạy ra, nhìn Từ Cảnh một chút, nói: "Linh Chi ta cần kia đâu?" "Bị gia gia của ta xào ăn rồi, hiện tại đã không còn." Từ Cảnh xòe ra hai tay. "Ta thao (ta thao: nghĩa tiếng việt gần giống như ĐM) ngươi . . ." Chu Hải Lâu vừa định mắng ra miệng, nhưng xem xét đây là Từ Cảnh, vẫn là nhịn xuống, chỉ vào hắn nói: "Ngươi gây đại họa rồi! Lần này xong đời thật rồi, người này so với nhạc phụ ở Thượng kinh của ngươi còn khó chơi hơn! Ở Thượng kinh cứ mười người thì đã có chín người có quan hệ buôn bán hoặc là thân thuộc với hắn! Cao thủ dưới tay hắn nhiều như mây, chế bá toàn bộ Tương Bắc, những người ở trong vòng tròn này, vô luận là ai, đều phải gọi hắn một tiếng 'Cao Tứ gia' !" Từ Cảnh cau mày nói: "Dọa người như thế sao? Tương Nam chúng ta không có bài mặt sao? Chúng ta không phải cũng đã khống chế toàn bộ Tương Nam sao?" Chu Hải Lâu thở dài một hơi, nói: "Tương Nam ở trước mặt hắn ngay cả cặn bã đều không phải! Đại gia tộc Cao gia ở Ngạc Châu thuộc tỉnh Tương Bắc có gốc rễ quá thâm căn cố đế! Hơn nữa lão đầu Cao Tứ gia kia, tính tình còn gắt gỏng hơn cả ta! Bối cảnh của hắn cực sâu, hôm nay lại tự mình tới cửa gặp ta nói muốn Nhục Linh Chi! Ngươi thế mà. . ." "Đã đợi lâu như vậy, Từ Cảnh còn chưa tới sao?! Chu lão đầu, ngươi đây là có ý tứ gì? Ngươi có tin lão tử xốc tung Chu gia ngươi lên hay không?" Nhưng ngay vào lúc này, trong phòng liền truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm, đánh gãy bọn họ nói chuyện, Từ Cảnh nghe được thì nhướng mày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]