Chương trước
Chương sau
Nghe được Tịch Triêu Vãn nói đây là chữ do nữ sinh viết, Từ Cảnh mười phần kinh ngạc, chỉ vào trên chữ viết nói: "Nét bút lông trên đây cứng cáp hữu lực, tiêu sái bất phàm, tựa như thư pháp, ta nhìn càng thấy giống như do trung niên nhân có lịch duyệt hoặc lão nhân viết."
Tịch Triêu Vãn lắc đầu, nói: "Ta không có nghiên cứu về thư pháp, nhưng ta ngửi được phía trên tờ giấy này có một cỗ mùi thơm hoa quế, thêm một chút hương chanh, thuộc về thương hiệu HERMES, đây chỉ có thể là nữ sinh mới dùng."
Từ Cảnh nhíu mày, lại móc từ trong túi ra thêm ba tờ giấy khác, nhưng không có mở ra, rồi nhìn về phía Tịch Triêu Vãn hỏi: "Ngươi xem trên mấy tờ giấy này có mùi hương đó hay không."
Tịch Triêu Vãn cầm lấy, đưa lại gần mũi ngửi ngửi, nói: "Tuy rằng không quá xác định. . . Bởi vì khí vị đã rất phai nhạt, nhưng giống như là có, đều đồng dạng là một loại mùi nước hoa."
Từ Cảnh cũng ngửi ngửi, nhíu mày nói: "Sao ta chỉ nghe ra được mùi mực nước nhỉ? Mũi của ngươi tốt như vậy?"
Gương mặt Tịch Triêu Vãn đỏ lên, có chút xấu hổ nói: "Ta. . . Ta cùng tỷ tỷ luyện ra, cái mũi của nàng so với ta còn thính hơn, lúc không có chuyện gì để làm, nàng liền thích lôi kéo ta đi ngửi các loại nước hoa."
". . ."
"Được rồi."
Nhìn dáng vẻ vò đầu của Từ Cảnh, Tịch Triêu Vãn có chút buồn cười, mặc dù mấy ngày trước nàng còn hận thấu xương Từ Cảnh, hận không thể để Tần Ca Ca của nàng tháo hắn thành tám khối, nhưng những chuyện phát sinh về sau đều rõ như ban ngày, hình tượng Từ Cảnh trong lòng nàng đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn giống như không gì làm không được, không nghĩ tới bây giờ thế mà chỉ là một cái mùi nước hoa cũng không nghe ra được. . .
"Nếu như những tờ giấy này là do nữ sinh viết. . . Vậy thì ngoại trừ Tịch Triêu Thanh ra, ta còn nhận biết qua nữ sinh nào lợi hại như vậy nữa sao?"
Từ Cảnh trăm mối vẫn không có lời giải, vô luận là một tháng trước, hay là hiện tại, tu vi của nữ sinh này chỉ sợ đều xa xa cao hơn chính mình, nàng tới thả ra tờ giấy, đều cơ hồ là lâm thời đặt vào, điều này chứng minh nàng vẫn đang một mực âm thầm chú ý động tĩnh của mình, nếu như không phải hôm nay Tịch Triêu Vãn phát hiện một điểm manh mối này, thậm chí liền nàng là nam hay là nữ Từ Cảnh cũng đều không rõ ràng, sờ không tới nửa điểm phong thanh về nàng.
Từ Cảnh vô cùng hoài nghi. . . Nàng bây giờ có thể vẫn đang ở xung quanh mình, chỉ bất quá bằng vào thực lực của chính mình, không thể phát hiện ra được mà thôi.
Loading...
"Từ Cảnh Tiểu huynh đệ, kết quả chẩn bệnh ra rồi!"
Nhưng vào lúc này, Đường Vinh Hoa đứng ở cửa biệt thự vẫy tay gọi hắn, đánh gãy suy nghĩ của Từ Cảnh, biểu tình trên mặt Đường Vinh Hoa dường như cũng không quá lạc quan.
"Ngươi trước liền đi vào tùy tiện tìm một chỗ ngồi, tỷ ngươi hiện tại còn đang đi tìm ngươi, ngươi gọi điện thoại cho nàng đi, sau đó đợi lát nữa cùng ta trở về." Từ Cảnh nói một tiếng với Tịch Triêu Vãn, sau đó vội vàng tiến vào biệt thự.
"Vu thần y, tình huống đến cùng là như thế nào?"
Từ Cảnh vừa tiến vào, gia gia của hắn lại giống mọi lần, cầm cuốc ra khoảng đất phía trước biệt thự làm việc. . . Mà Vu Hoa sắc mặt rất nghiêm túc, đi đến trước mặt Từ Cảnh nói: "Từ Cảnh tiểu tiên sinh, tha thứ cho ta nói thẳng, ngài phải kiên trì lên. . ."
Từ Cảnh trong lòng trầm xuống, nói: "Ngươi nói."
"Mạch tượng này của lão gia tử, là tử mạch! Nói cách khác. . . Thọ mệnh đã sắp hết, không người nào có thể chữa, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Vu Hoa thở dài nói.
Hai mắt Từ Cảnh nhướng lại, nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Đường thần y mới nói gia gia ta chỉ là bị trúng gió cùng chứng bệnh lão niên si ngốc, sao đến lượt ngươi lại trở thành tử mạch rồi?! Gia gia của ta đến cùng là mắc bệnh gì? !"
Vu Hoa nói: "Ta cũng không biết, kết quả khác biệt, có lẽ là do y thuật của tại hạ không có tinh tường như Đường thần y. Nhưng. . . Lão gia tử xác thực là đã lớn tuổi, niên hạn sắp tới, cho nên dùng Hoạt linh cao cũng không có tác dụng với hắn. Về phần trúng gió cùng bệnh lão niên si ngốc, chỉ là một phần dấu hiệu mà thôi, Từ Cảnh tiểu tiên sinh. . . Thừa dịp vẫn còn ít thời gian, mang lão gia tử ra ngoài nhiều một chút đi."
Chân Từ Cảnh mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững, kinh hoảng ngập tràn trong lòng hắn, hắn nhìn Vu Hoa nói: "Vu thần y, không còn cách nào sao, có. . . Có cách nào để gia gia của ta kéo dài thêm thời gian không?"
"Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, Từ Cảnh tiểu tiên sinh, ngươi và ta đều không phải là thần tiên, ai có thể nghịch chuyển mệnh số a! Nếu là thật có biện pháp, những vị hoàng đế trong lịch sử kia, thọ mệnh cũng sẽ không ngắn như vậy." Vu Hoa cười khổ nói.
Từ Cảnh ngẩn người ra một lúc lâu, sau đó tựa hồ mới tiếp nhận được sự thật này, mất hồn mất vía đối với Vu Hoa nói: "Ta đã biết, cảm ơn Vu thần y."
. . .
Từ Cảnh ở lại biệt thự bồi tiếp gia gia hắn một buổi trưa, đến buổi tối sau khi cơm nước xong, Từ Cảnh muốn lưu lại nơi này tiếp tục chăm sóc cho gia gia, nhưng gia gia Từ Cảnh phản ứng mười phần kịch liệt, đem Từ Cảnh cùng Tịch Triêu Vãn đuổi ra ngoài cửa, dường như chỉ qua một buổi chiều, gia gia Từ Cảnh đều trở nên có chút không nhận ra hắn.
Từ Cảnh một đường trầm mặc trở lại phòng của Tịch Triêu Thanh, Tịch Triêu Vãn cũng biết mọi chuyện xảy ra, căn bản không dám nói gì nữa về chuyện này, cũng cơ hồ không dám mở miệng nói chuyện.
Sau khi về đến phòng, Từ Cảnh phát hiện Tịch Triêu Thanh vẫn chưa có về.
Từ Cảnh nhíu mày, nói: "Kỳ quái, đã muộn như vậy. . . Tịch Triêu Thanh làm sao còn chưa có trở lại? Nàng không phải đi tìm ngươi sao? Trong điện thoại nàng nói thế nào?"
Tịch Triêu Vãn nhìn Từ Cảnh nói: "Tỷ phu, điện thoại của tỷ tỷ, từ xế chiều đến buổi tối vẫn một mực không có ai tiếp, có thể là đang giận ta đi, hay là ngươi gọi điện cho nàng thử xem?"
Từ Cảnh nhẹ gật đầu, lấy ra điện thoại di động, nhưng hắn vừa mới gọi đi, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động từ trong phòng ngủ của Tịch Triêu Thanh truyền ra. . .
Tịch Triêu Thanh căn bản không mang theo điện thoại ra ngoài.
Từ Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Tịch Triêu Vãn nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, tỷ tỷ của ngươi hẳn là đang có việc, sớm muộn cũng sẽ trở lại, ngươi ngủ ở bên gian phòng tỷ tỷ ngươi đi."
Tịch Triêu Vãn gật đầu, mím môi nói: "Tốt a. . . Tỷ phu cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng quá mức bi thương, đi qua mỗi một ngày sau này, mới là chuyện trọng yếu nhất."
"Cảm ơn." Từ Cảnh quay người đi về gian phòng của hắn, đóng cửa lại.
Ban đêm, Từ Cảnh nằm thật lâu trên giường, thẳng đến mười hai giờ vẫn không tài nào ngủ được, hắn vẫn vô pháp tiếp nhận được sự thật là gia gia của hắn sắp rời khỏi nhân thế này.
Cách Từ Cảnh đối nhân xử thế, tính cách cùng thái độ, phần lớn đều là ảnh hưởng từ gia gia của hắn, từ khi Từ Cảnh sinh ra tới nay vẫn chưa từng thấy qua cha mẹ của mình, là gia gia hắn dựa vào việc nhặt phế phẩm, bán rau quả, mới có thể nuôi hắn lớn. Đến hiện giờ cuộc sống mới khá lên, lại phát sinh loại sự tình này, trong lòng Từ Cảnh khó chịu đến cực điểm, giống như đang bị nghẹn một hơi trong cổ, không làm sao nhả ra được.
"A —— "
Một tiếng tiếng thét chói tai đột nhiên truyền đến!
Đương nhiên, không thể nào là do Từ Cảnh phát ra, mà là từ gian phòng sát vách mà Tịch Triêu Vãn đang ngủ.
Từ Cảnh lập tức nhảy dựng khỏi giường, phóng tới cửa phòng Tịch Triêu Vãn, mở cửa hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
Tịch Triêu Vãn ôm gối đầu, chỉ vào phía ngoài cửa sổ, thần sắc sợ hãi nói: "Vừa. . . Vừa rồi. . . Ta lại nhìn thấy kẻ hạ cổ lên người ta! Hắn mang khẩu trang che kín mặt mũi cùng đeo kính râm, tại phía ngoài cửa sổ nhìn ta!"
Từ Cảnh quay đầu, phát hiện cửa sổ đang mở, gió thổi khiến màn cửa lay động bốn phía, rất là khả nghi.
Từ Cảnh lập tức sải bước đi đến cửa sổ, nhìn ra phía ngoài mà quan sát, nghi ngờ nói: "Không có người a, đây chính là tầng hai mươi. . ."
Tịch Triêu Vãn bị dọa đến nước mắt thẳng hướng rơi xuống, khẳng định nói: "Hắn thật sự ở bên ngoài! Cứ như vậy nhìn thẳng vào ta, suýt nữa hù chết ta!"
Từ Cảnh nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ thật lâu, sau đó đóng cửa sổ rồi kéo khóa lại, đối với Tịch Triêu Vãn nói: "Ngươi hẳn là vẫn ám ảnh bóng ma tâm lý đối với người kia thôi, hắn thật không có khả năng xuất hiện ở bên ngoài, ăn no rỗi việc hay sao mà còn đứng bên ngoài nhìn ngươi? Cứ an tâm ngủ đi."
Từ Cảnh nhìn Tịch Triêu Vãn một chút, mặc dù cô muội muội Tịch Triêu Thanh này chịu ảnh hưởng rất lớn từ Tịch Triêu Thanh, ở một mức độ nào đó, thái độ lạnh lùng đối với người ngoài rất giống với Tịch Triêu Thanh, nhưng thật ra là nàng giả vờ, lá gan của nàng so với Tịch Triêu Thanh thì nhỏ hơn nhiều, cũng còn lâu mới có được sự thành thục như Tịch Triêu Thanh.
Từ Cảnh lắc đầu bất đắc dĩ, định đi ra khỏi phòng, nhưng Tịch Triêu Vãn lại đột nhiên kẹp lấy gối đầu nhảy xuống giường, ôm chặt lấy cánh tay Từ Cảnh, hướng cửa sổ bên kia nhìn qua, nói: "Ngươi. . . Ngươi hôm nay lưu lại nơi này bồi ta, bằng không ta ngủ không được!"
Từ Cảnh sững sờ, cảm nhận được thân thể mềm mại yếu đuối ôn nhu không xương sau lưng, cả người lập tức căng cứng, nói: "Ngươi đừng nói đùa, nhanh đi ngủ đi! Bên ngoài thật sự không có người, là do ngươi bị ảnh hưởng tâm lý thôi!"
"Ta chỉ cần ngươi ngủ ở một bên là được! Dùng chăn mền khác nhau đều được, ta van cầu ngươi! Ta thật rất sợ hãi, ta sợ ta lại trúng cổ. . . Sự tra tấn như thế, ta không muốn phải trải qua lần thứ hai!"
Tịch Triêu Vãn khóc đến lê hoa đái vũ, ôm cánh tay Từ Cảnh sống chết cũng không chịu buông tay.
Từ Cảnh nghĩ nghĩ, khả năng nàng vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý, năng lực tiếp nhận quá mức yếu ớt, không thể làm gì khác hơn là đành phải nói: "Vậy liền theo như ngươi nói mà làm, lần này nếu ngươi còn không ngủ được, ta liền đi về phòng của mình."
"Được. . . Được!" Tịch Triêu Vãn gật đầu liên hồi như đánh trống vậy.
. . .
Từ Cảnh đem chăn đệm gối đầu của mình mang qua, ngủ ở bên cạnh Tịch Triêu Vãn.
Mà Tịch Triêu Vãn lại vẫn không có ngủ được, một giờ trôi qua, nàng một mực bọc lấy chăn mền nằm bên cạnh Từ Cảnh, chỉ lộ ra một cái đầu, trốn ở sau vai Từ Cảnh, con mắt vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định mà nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
"Kẹt kẹt. . ."
Từ phía cửa sổ truyền đến một thanh âm vang lên, đột nhiên mở ra một cái khe hở! Khuôn mặt khủng bố mang theo khẩu trang cùng kính râm... Xuất hiện trong đầu Tịch Triêu Vãn vô số lần, lại một lần nữa kéo mở màn cửa, lộ ra bên ngoài cửa sổ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.