Nhìn thấy đột nhiên có nhiều quan lớn quyền quý như vậy tràn vào, lấy Từ Cảnh làm trung tâm, thần sắc kính hắn như kính như thần minh vậy, Tịch Trung Càn, Tịch Hoa, thậm chí bao gồm cả Tịch Triêu Thanh. . . Cũng đều phát mộng!
Lấy thân phận của Tịch Trung Càn hắn cũng cảm thấy giật mình, cũng không phải là do Từ Cảnh có thể gọi đến nhiều người có thân phận hiển hách như vậy. Trong mắt hắn, địa vị của những người này cũng chỉ là chỗ trũng so với cao ốc mà thôi. . . Điều chân chính khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, là trong ánh mắt của những người này lại tràn đầy sự sùng bái! Là thành tâm phục tùng, kính nể cùng tôn trọng!
Tịch Trung Càn lăn lộn tại vị trí của hắn đã nhiều năm, cho dù là hắn cũng có rất nhiều người không phục, nhất là tại trong những bữa tiệc, mọi người chỉ đơn giản là khách sáo giao lưu, đi ngang qua sân khấu, nói một chút lời xã giao, nhưng tại yến hội sinh nhật của Từ Cảnh này, những lão cáo già quan trường hoạt thương ở đây đều buông xuống thận trọng cùng thân phận, lại như những cái tiểu hài đồng, khát vọng đạt được ánh mắt của Từ Cảnh!
Điều này quả thực khiến cho hắn khó có thể tưởng tượng!
"A, các vị quá nhiệt tình rồi, không cần phải khách khí như vậy, cứ tùy tiện mà ngồi xuống thôi! Thấy mọi người muộn như vậy còn chưa đến, ta còn tưởng rằng mọi người đều bận việc nên cho ta leo cây rồi chứ." Từ Cảnh trêu ghẹo vừa nói vừa nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-cua-ta-tu-tien-tro-ve/1593086/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.