“Không có… Không có thụ thương.”
Chu Hoài Nhu thấy Từ Cảnh đến, nhịp tim lập tức đập phanh phanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, đỏ mặt trả lời hắn.
Mà Lý Thiên Y thì nhíu mày, nghi ngờ liếc mắt nhìn Chu Hoài Nhu, thấy đôi mắt Chu Hoài Nhu ẩn ẩn sóng tình, Từ Cảnh vừa rồi chẳng lẽ là hỏi nàng ta?
“Còn ngươi? Lý Thiên Y, ngươi còn tốt chứ?”
Tiếp đó, Từ Cảnh lại đem ánh mắt hướng đến Lý Thiên Y, lúc này Lý Thiên Y mới xác định suy đoán trong lòng, không nghĩ tới người thứ nhất Từ Cảnh quan tâm lại là Chu Hoài Nhu mà không phải nàng, một trận ghen tuông xông lên đầu, nàng tức giận trả lời Từ Cảnh: “Ta không ổn! Ta thụ thương!”
Tịch Triêu Vãn kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Vết thương trên người ngươi không phải đã toàn bộ tốt rồi sao? Nói chuyện còn có khí lực mười phần, nơi nào giống như có thương tích? Ngươi tiện nhân này không được nói lung tung!”
“Chính là có thương tích! Ta nhìn xú đưa cơm hộp này liền thấy phiền, một hai phải tới tìm chết, các ngươi đánh chết hắn đi!” Lý Thiên Y nghiến răng nói.
Từ Cảnh cười khổ nói: “Ta hảo tâm tới đây cứu ngươi, ngươi lại muốn ta chết, ngươi tâm địa cũng quá ác độc đi.”
“Vậy thì sao? Cũng không phải ta muốn ngươi tới! Ngu xuẩn!” Lý Thiên Y tức giận đến bộ ngực sữa run rẩy, một lần nữa mắng Từ Cảnh.
Chu Hải Lâu liếc mắt nhìn Liễu Thiên Y, quay đầu nói với Lý Sơn Kiện: “Ta xem tôn nữ của ngươi, là bị tổn thương trong lòng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-cua-ta-tu-tien-tro-ve/1593078/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.