Chương trước
Chương sau
Sau hơn một giờ được Cầm Thanh Tuyết thi châm đả thông kinh mạch thì Phong Tiểu Yến cũng tỉnh lại.

Cầm Thanh Tuyết vẫn luôn quan xát từng cử chỉ từng cái nhíu mày của Phong Tiểu Yến lúc bất tỉnh.

Vừa rồi ở sân càn nghi cung Cầm Thanh Tuyết đã kiểm tra khí huyết và mạch tượng của Phong Tiểu Yến, mạch tượng lúc nhanh lúc chậm, cơ thể nhìn qua sơ bộ là bị kinh khiếp đến ngất đi.

Theo lý luận của mình, Cầm Thanh Tuyết đoán chắc nếu chỉ vì chuyện nhỏ này thì Đông Phương Lãnh nhất định sẽ không ra tay hay dọa nạt gì nữ tử này.

Cầm Thanh Tuyết cũng muốn biết nguyên nhân khiến Phong Tiểu Yến này sợ hãi đến độ tự mình ngất đi, có phải nàng ta đã nhìn thấy gì từ tam vương gia hay không?

Vừa nghĩ tới thì Phong Tiểu Yến liền tỉnh lại.

Phong Tiểu Yến vừa mở mắt liền nhìn xung quanh đầy sợ hãi, ngay sau đó nàng ta liền ngồi bật dậy. Lại tự thu mình về một góc giường, ánh mắt lại thập phần kinh hãi nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết và Phong Mặc Vân đang đứng phía ngoài giường

Phong Tiểu Yến bỗng rưng khóc lớn, giọng nói cũng thập phần lo sợ :

- Đừng... đừng... xin đừng qua đây.

Phong Mặc Vân lo lắng vừa muốn bước vào giường hỏi tiểu muội của mình liền bị Cầm Thanh Tuyết nắm lấy cánh tay lắc đầu.

Cầm Thanh Tuyết vừa nhận ra Phong Tiểu Yến vừa rồi là nhìn về phía Phong Mặc Vân đầy kinh hãi. Nàng nắm lấy cánh tay của Phong Mặc Vân rồi nói nhỏ :

- Phong thiếu trang chủ để ta vào được rồi, ta tiện thể kiểm tra mạch tượng của Phong cô nương.

Phong Mặc Vân cũng nhẹ gật đầu nhìn Cầm Thanh Tuyết, hắn nói :

- Vậy... Vậy làm phiền Cầm tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nhẹ ngồi lên giường, nàng đưa tay ra phía Phong Tiểu Yến rồi nhẹ nhàng nói :

- Phong cô nương đừng sợ, ta tới giúp cô. Nào đừng khóc nữa... Kể cho ta nghe, ta giúp cô lấy lại công bằng.

Cầm Thanh Tuyết nói song lại nhích người vào gần Phong Tiểu Yến một chút.

Phong Tiểu Yến nội tâm vẫn rất bất an và lo sợ, vừa thấy Cầm Thanh Tuyết ngồi xuống liền hét lớn :

- Đi đi... Ta lần sau không dám nữa... Ta thật sự không biết... xin... lỗi... đã mạo phạm.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng liền có chắc chắn, Phong Tiểu Yến đúng là đã nhìn thấy gì đó từ Đông Phương Lãnh rồi. Những câu nói vừa rồi tựa như nàng ta đã gặp được tâm ma trong người tam vương gia.

Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười nhẹ rồi lắc đầu cất lời nói ôn nhu với Phong Tiểu Yến:

Đừng sợ, là ta. Ta không có ý xấu...

Phong Tiểu Yến mặt đã có phần dịu nhẹ đi, bàn tay túm chăn cũng đã buông lỏng ra.

Cầm Thanh Tuyết biết Phong Tiểu Yến đã thả lỏng, nàng lại ngồi gần nàng ta, tay cũng nhẹ lau đi những giọt nước mắt trên má . Sau đó lại xoa nhẹ đầu nàng ta nở nụ cười dịu dàng .

Phong Tiểu Yến nhận được cái xoa đầu của Cầm Thanh Tuyết, tựa như nhớ lại ca ca của mình mỗi lần sợ hãi đều dùng cách này an ủi mình. Nội tâm đã cảm thấy yên bình rất nhiều.

Phong Tiểu Yến vừa ngẩng mặt lên thấy người xoa đầu mình là Cầm Thanh Tuyết ,lại nhìn lại phía sau là ca ca nàng liền bò nhanh ra phía sau Cầm Thanh Tuyết tới phía Phong Mặc Vân rồi ôm hắn khóc lớn, lời nói cũng mang phần nũng nịu:

- Hu...Hu... Ca muội không muốn ở đây nữa... Ca... Huynh đưa ta trở về với mẫu thân đi... Ở đây đáng sợ lắm..

Phong Mặc Vân nhẹ đưa tay xoa đầu tiểu muội của mình rồi gật đầu nói, lời nói cũng hết sức ôn nhu:



- Được. Ta lập tức đưa muội trở về, đường đi còn xa lắm. Ngoan nghe lời đại ca ngủ một chút, huynh đi chuẩn bị ngựa... Chúng ta về với mẫu thân.

Phong Tiểu Yến nhẹ gật đầu.

Cầm Thanh Tuyết biết ý liền đứng dậy để Phong Mặc Vân cho muội muội của hắn nghỉ ngơi.

Phong Mặc Vân khẽ gật đầu cảm tạ Cầm Thanh Tuyết. Sau đó hắn nhẹ nhàng vừa xoa xoa đầu vừa để Phong Tiểu Yến nằm xuống ngủ.

Phong Tiểu Yến cũng rất nghe lời ca ca của mình, vừa nằm xuống liền nhắm lại ngủ.

Phong Mặc Vân đắp thêm chăn cho tiểu muội của mình.

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi vẫn có chút suy tư, như vậy là Phong Tiểu Yến chính là đã thấy qua tâm ma của Đông Phương Lãnh. Nàng suy nghĩ trong lòng liệu có phải Minh vương nhận thấy khí lực thuần khiết của Phong Tiểu Yến nên mới bộc phát ra hay không? Hay là còn vì lý do gì khác ẩn chứa bên trong, bây giờ tâm trạng của Phong Tiểu Yến đang bất ôn cũng không hỏi được gì. Mà tìm Đông Phương Lãnh thì lại càng không.

Điều khiến nàng khó hiểu đó là, Đông Phương Lãnh cư nhiên đang bình thường liền có thể bộc phát tâm ma ra sao? Nhưng vậy có phải thời gian càng ngày càng gần rồi không?

Còn đang thất thần thì Phong Mặc Vân đứng cạnh đã nhìn nàng nhẹ gọi :

- Cầm tiểu thư, suy nghĩ gì mà thất thần như vậy.

Cầm Thanh Tuyết thoáng giật mình lắc đầu, nàng nhìn về phía khuôn mặt yên lành ngủ của Phong Tiểu Yến rồi nói :

Ngủ rồi sao?

Phong Mặc Vân gật đầu rồi đáp lại nàng :

- Cầm tiểu thư không biết tiểu muội của ta là bị làm sao?

Cầm Thanh Tuyết khẽ thở dài rồi thẳng thắn nói ra suy tư trong lòng, nàng cũng biết tên Phong Mặc Vân từng thấy qua Đông Phương Lãnh khi hắn thức tỉnh tâm ma

-

1g phân hủ

Phong cô nương là bị dọa cho sợ hãi mà ngất đi, ta ở đây cũng đang vân có phải Phong cô nương đã nhìn ra tâm ma trong người của tam vương gia hay không? Hay là vì nguyên nhân gì mà khiến cô nương ấy lại sợ hãi tới mức khi bất tỉnh cũng không vơi đi cơn sợ hãi.

Phong Mặc Vân cũng thoáng suy tư, lần ở trên núi phía ngoại thành đã từng thấy qua tâm ma trong người Đông Phương Lãnh thức tỉnh, đúng là rất dọa người .

Nhưng điều làm Phong Mặc Vân thắc mắc là chẳng nhẽ lúc nào tâm ma của Đông Phương Lãnh cũng có thể bộc phát hay sao?Hơn nữa vừa rồi cũng đâu thấy ai chết hay bị hắn đánh chết.Chẳng phải lời đồn mỗi lần Minh vương thức tỉnh đều sẽ giết người hay sao?

Phong Mặc Vân chậm rãi hỏi lại Cầm Thanh Tuyết:

- Cầm tiểu thư, ngươi nghĩ sao về lời đồn đại?

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu cười nhẹ nói :

- Thật ra ta cũng rất mông lung về chuyện đó, có những việc sảy đến ngay cá bản thân ta hay tam vương gia cũng đều không thể lường trước được . Và đương nhiên việc đồn đại có thể đúng một phần nào đấy.

Cầm Thanh Tuyết lại nhìn Phong Mặc Vân trầm trầm nói :

- Phong thiếu trang chủ, việc ta là hiện thân của Thánh nữ vẫn mong ngươi giữ kín chuyện này giúp ta. Mọi chuyện chưa rõ ràng nên ta cũng không muốn gặp phiền toái thêm.

Phong Mặc Vân gật đầu nhìn Cầm Thanh Tuyết lại nói :



Đương nhiên, ta nhất định sẽ không nói cho ai. Nhưng đợt gần đây ta nghe nói người trong giang hồ vẫn đồn với nhau tìm kiếm tung tích thánh nữ để giam giữ và bảo vệ. Họ muốn bảo toàn tình mạng ngươi, đợi ngày Minh vương tái sinh, sẽ đưa thánh nữ tới lương đài và trở thành vật tế và nhiều cái nữa... Cầm tiểu thư vẫn là cẩn thận một chút.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu nhìn Phong Mặc Vân nói :

- Đa tạ Phong thiếu trang chủ nhắc nhở, ta sẽ hết sức chú ý.

Phong Mặc Vân vẫn không thể nào thoát khỏi sự ân cần và dịu dàng của Cầm Thanh Tuyết. Vừa rồi nhìn được sự ôn nhu và hiền dịu của Cầm Thanh Tuyết đối với tiểu muội của mình càng khiến tâm hắn vẫn không nhịn được đối với nàng đầy quan tâm và lo lắng, hắn thật sự cảm thấy ghen tỵ với Đông Phương Lãnh vì có được nàng.

Phong Tiểu Yến nằm trên giường cư nhiên nằm mơ thấy gì đó, nàng ta vừa nhắm mắt vừa khóc vừa gọi :

- Ca ca...Cứu muội... Muội sợ lắm..

Phong Mặc Vân liền ngồi xuống đưa tay xoa xoa đầu của Phong Tiểu Yến nói nhẹ:

- Ta ở đây... Ta ở đây. Ngoan.. Ca bảo vệ muội.

Cầm Thanh Tuyết cũng thấy rất cảm động, nàng nhớn lại trước đây nàng cũng có ca ca Cầm Thanh Phong luôn bảo vệ nàng. Đến bây giờ nhìn khung cảnh trước mặt lại có chút xúc động.

Cầm Thanh Tuyết quay người rời vừa đi vừa nói :

- Vậy ta kê một số thảo dược, Phong thiếu trang chủ cứ sắc cho Phong cô nương uống một thời gian cho bình ổn sức khỏe và khí lực.

Phong Mặc Vân thấy Phong Tiểu Yến lại ngủ ngon lành, hắn đắp thêm chăn cho tiểu muội rồi đứng lên đi về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Vậy đa tạ Cầm tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết phất tay gật đầu rồi nói :

- Vậy lát ngươi cho người qua phòng ta lấy đơn thuốc. Ta trở về liền kê đơn.

Nói song Cầm Thanh Tuyết quay người bước ra phía ngoài.

Phong Mặc Vân cũng bước theo phía sau Cầm Thanh Tuyết ra ngoài. Hắn cười buồn nói với nàng :

- Cầm tiểu thư, ta đêm nay sẽ trở về đông thành.

Cầm Thanh Tuyết quay lại nàng hỏi nhẹ :

- Gấp vậy sao? Sao không để sáng mai rồi trở về.

Phong Mặc Vân cười nhẹ lắc đầu trả lời nàng :

- Trong Gia Trang cũng đang sảy ra chút chuyện khi nãy ở lương đình vốn định nói lời từ biệt với ngươi.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu, nàng cũng biết Phong Mặc Vân là thiếu trang chủ nên hắn cũng rất nhiều việc. Nàng nhẹ giọng nói:

- Vậy Phong thiếu trang chủ bảo trọng, ta sẽ kê đơn cho Phong cô nương. Ngươi về đó cứ cho muội muội của người uống ba tháng rồi thôi.Nhất định sức khỏe sẽ sớm hồi phục và ổn định.

Phong Mặc Vân gật đầu lại nói :

- Cầm tiểu thư ở lại cũng bảo trọng nhé. Sau này có việc gì khó khăn ngươi có thể qua trà lâu lớn trong kinh thành tìm Nguyễn quản gia. Ngươi chỉ nói tên ngươi nhất định ông ấy sẽ thay ta giúp ngươi hết sức.

Cầm Thanh Tuyết thấy trời cũng đã muộn, lại thêm hắn phải tới tìm thái hậu thông báo việc rời đi, nên nàng không muốn làm trễ nải thời gian của hắn. Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi quay lưng rời đi.

Phong Mặc Vân nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Cầm Thanh Tuyết có chút lo lắng thở dài. Thời gian tới phải trở về đông thành sắp xếp kĩ lưỡng một chút, chỉ còn vài tháng nữa sẽ diễn ra đại hội võ lâm. Hắn nghe đồn sau đó sẽ là ngày ở lương đài sẽ diễn ra nghi thức tế thần . Hắn sẽ trở lại và dùng hết sức lực bảo vệ nàng chu toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.