Đông Phương Lãnh ôm Cầm Thanh Tuyết trở lại xương phòng bên cạnh, hắn vừa bước đi vừa nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Bao nhiêu sự trách mắng và tức giận không biết từ khi nào đã bay biến đi mất. Thay vào đó là sự đau lòng và lo lắng đối với nàng .
Nhìn Cầm Thanh Tuyết mi tâm khẽ nhăn lại, khuôn mặt lại hiện lên sự đau đớn. Miệng cũng khẽ kêu lên hai chữ:
- Đau quá.
Đông Phương Lãnh lúc ấy cũng nhận ra trên y phục của mình vừa rồi làm đã ám phải tà khí mà con tà thú kia thổi ra. Nó đang bay nhẹ lờ lờ sang người của Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh ngay lập tức đi về phía giường nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, rồi đưa tay cởi chiếc áo choàng ngoài . Sau đó lại nhanh chóng vứt mạnh chiếc áo ra khỏi cánh cửa chính.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay cũng nhẹ đưa lên xoa hai bên mi tâm của nàng. Khi thấy nàng không còn chau mày nữa, tay hắn lại đưa sang vuốt những sợi tóc trên má nàng. Bàn tay trườn nhẹ xuống má rồi tới đôi môi nhỏ xinh đẹp của nàng.
Đông Phương Lãnh nhận ra lần này nàng dịch dung hình như có phần xinh đẹp hơn, làn da này trắng hơn nữa.
Nghĩ lại chuyện đêm qua Đông Phương Lãnh liền đau lòng, hắn cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên trán nàng. Lời nói cũng thập phần ôn nhu đối với nàng :
- Thanh Tuyết... Bồn vương xin lỗi nàng.
Ngay sau đó Đồng Phương Lãnh đắp thêm chăn mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3645064/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.