Đông Phương Lãnh ôm Cầm Thanh Tuyết trở lại xương phòng bên cạnh, hắn vừa bước đi vừa nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Bao nhiêu sự trách mắng và tức giận không biết từ khi nào đã bay biến đi mất. Thay vào đó là sự đau lòng và lo lắng đối với nàng .
Nhìn Cầm Thanh Tuyết mi tâm khẽ nhăn lại, khuôn mặt lại hiện lên sự đau đớn. Miệng cũng khẽ kêu lên hai chữ:
- Đau quá.
Đông Phương Lãnh lúc ấy cũng nhận ra trên y phục của mình vừa rồi làm đã ám phải tà khí mà con tà thú kia thổi ra. Nó đang bay nhẹ lờ lờ sang người của Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh ngay lập tức đi về phía giường nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, rồi đưa tay cởi chiếc áo choàng ngoài . Sau đó lại nhanh chóng vứt mạnh chiếc áo ra khỏi cánh cửa chính.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay cũng nhẹ đưa lên xoa hai bên mi tâm của nàng. Khi thấy nàng không còn chau mày nữa, tay hắn lại đưa sang vuốt những sợi tóc trên má nàng. Bàn tay trườn nhẹ xuống má rồi tới đôi môi nhỏ xinh đẹp của nàng.
Đông Phương Lãnh nhận ra lần này nàng dịch dung hình như có phần xinh đẹp hơn, làn da này trắng hơn nữa.
Nghĩ lại chuyện đêm qua Đông Phương Lãnh liền đau lòng, hắn cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên trán nàng. Lời nói cũng thập phần ôn nhu đối với nàng :
- Thanh Tuyết... Bồn vương xin lỗi nàng.
Ngay sau đó Đồng Phương Lãnh đắp thêm chăn mỏng cho Cầm Thanh Tuyết, hắn nhìn nàng một lúc rồi đứng lên bước ra cửa. Vừa ra ngoài liền lạnh lùng nói :
- A Y.
A Y sau khi trở lại vào trong phòng kia thu dọn đồ của tiểu thư thì cũng nhanh chóng chạy về phía cửa phòng sợ vương gia có chuyện phân phó. Vừa này khi tam vương gia đi lên đỡ tiểu thư A Ý nhận ra ánh mắt của tam vương gia đang rất tức giận thì phải.
Vừa trở về đứng ngoài không lâu thì Đông Phương Lãnh bước ra, nghe tiếng gọi hết sức lạnh lùng của tam vương gia A Ý liền cúi đầu nói :
- Vương gia, có gì phần phó.
Đồng Phương Lãnh trấm giọng nói:
- Ngươi là nha hoàn của nàng ấy chứ không phải nô tỳ của Từ hi cung. Trở về phòng chăm sóc cho nàng ấy đi, cũng không cần nói với nàng ấy là bổn vương đã từng ở đây.
A Ý mặc dù không biết hai người vương gia và tiểu thư sảy ra chuyện gì, nhưng thấy Đông Phương Lãnh căn rặn như vậy cũng chỉ biết gật đầu đáp :
- Vâng , vương gia đi thong thả.
Đồng Phương Lãnh ngay sau đó phất tay áo rời đi.
Một lúc sau Ảnh Nhất bước tới trước cửa phòng rồi gõ cửa :
- Cốc.. Cốc.. Cốc...
A Ý nhẹ nhàng bước ra ngoài mở cửa, thấy Ảnh Nhất cũng không che đi được niềm vui trong lòng, A Ý nhẹ nói :
- Ảnh Nhất, huynh tới đây làm gì?
Ảnh Nhất đưa hộp gỗ nhỏ ra trước mặt A Ý rồi nói :
- A Ý, vương gia bảo ta đưa cái này cho muộn, bảo muội sắc cho tiểu thư uống.
A Y gật đầu nhận lấy, mở ra bên trong là nhân sâm ngàn năm, bát giác liên, đông trùng quý và có cả thất diệp .
Vừa mở ra liền thấy bên trong toàn những loại dược liệu quý hiếm. A Ý nhẹ hỏi :
- Ảnh Nhất, vì sao vương gia không tự mình đưa đến, tiểu thư chắc cũng sắp tỉnh lại rồi.
Ảnh Nhất đưa tay che miệng A Ý lại rồi nói nhỏ bên tai nàng :
- A Ý, mấy ngày này vương gia và tiểu thư sảy ra chuyện rồi. Hôm qua ta thấy hai người họ cãi nhau, ta cũng không biết nguyên nhân nữa. Mấy ngày nay trong Lãnh phủ và Huyết Sát Các cũng đều ngập trong hàn khí. Muội ở cạnh tiểu thư nhớ nói đỡ cho vương gia được không?
A Ý vừa nghe vừa gật đầu, thì ra là hai người họ cãi nhau, nhưng tiểu thư giận lên cũng rất đáng sợ. A Ý dù có muốn nói giúp cho tam vương gia e rằng cũng khó.
Ảnh Nhất ngay sau đó đứng lên rồi nhẹ nói :
- Muội cũng trở vào đi, dạo này cẩn thận một chút, hôm qua ta nghe nói con tà thú đó rất mạnh. Rất có thể nó sẽ còn quay lại, chúng ta là thuộc hạ cũng nhất định bảo vệ tốt chủ tử. Muội hiểu ý của ta chứ?
A Ý gật đầu đáp lại Ảnh Nhất.
Ảnh Nhất sau đó quay lưng rời đi ra khỏi từ hi cung.
A Ý nhìn theo bóng lưng của Ảnh Nhất khẽ thở dài, nàng không thở dài vì bản thân mà thở dài vì chuyện của tam vương gia và tiểu thư nhà mình.
Gần ba canh giờ sau Cầm Thanh Tuyết vì ngửi thấy mùi thảo dược mà tỉnh dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy A Ý đang ở trong phòng nấu một nồi thuốc nhỏ.
Trong phòng cũng được đốt một chậu nhỏ là lá ngải cứu và lá đào, và một chút thân cây bạch quả. Những thứ này đều là cây dược đuổi đi âm khí và tà khí trong phòng.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ ngồi dậy rồi nhẹ nhàng gọi :
- AY.
A Ý nghe tiếng tiểu thư gọi mình liền quay người lại vui mừng nói :
- Tiểu thư người tỉnh dậy rồi, thuốc em cũng sắc song rồi. Em lập tức đem lên cho người uống liền.
Cầm Thanh Tuyết ngửi ra mùi nhân sâm ngàn năm, bát giác liên, đông trùng quý và có cả thất diệp nàng liền ho nhẹ rồi nói :
- A Ý, ai đưa tới những loại thảo dược này?
A Y còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa rồi tiếng gọi lớn của nam nhân vọng vào :
- Cốc... Cốc... cốc...Cầm tiểu thư, ta nghe tiếng người bên trong. Ngươi tỉnh rồi có phải không?
Cầm Thanh Tuyết nhìn A Y hỏi :
- Ai vậy?
A Y cúi mặt nhẹ đáp :
- Tiểu thư là vị Phong thiếu trang chủ, ngài ấy đã gõ cửa tới ba lần rồi. Nhưng mà tiểu thư vẫn chưa tỉnh nên ngài ấy vẫn ở ngoài chờ.
Cầm Thanh Tuyết có chút khó hiểu, nàng thầm nghĩ. Chẳng phải hắn nói trở về Đông châu rồi hay sao.
Bên ngoài lại là tiếng gõ cửa và tiếng gọi lớn vọng vào :
- Cốc…. Cốc... cốc... Cầm tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu ra hiệu cho A Ý ra mở cửa.
AY cũng nhẹ gật đầu đáp lại tiểu thư.
Vừa mở cửa A Y liền lạnh nhạt cất lời :
- Phong thiếu trang chủ, ngài ầm ĩ như vậy rất ảnh hưởng tới tiểu thư nhà nô tỳ nghỉ ngơi.
Cầm Thanh Tuyết trầm giọng nói ra ngoài :
- A Y, không được vô lễ.
Phong Mặc Vân mặt khó sử, hắn nhìn vào trong giường nới Cầm Thanh Tuyết đang ngồi tay cũng nhẹ đưa lên gãi đầu. Ánh mắt cũng chứ sự lo lắng và quan tâm nói :
- Là ta thất lễ rồi, ta cũng chỉ vì lo lắng cho Cầm tiểu thư. Lúc sáng ở ngoài cổng thành ta nghe tiếng lớn gầm thét, đi vào tới gần hoàng cung mới biết chuyện. Ta vì lo lắng nên mới gấp gáp tới đây.
Cầm Thanh Tuyết xuống giường rồi nhẹ bước tới bên bàn trà nói :
- Phong thiếu trang chủ mời vào, đa tạ ngài đã quan tâm. Tiểu nữ đã tốt lên rất nhiều rồi, con ma thú ấy cũng chưa có vào tới gian phòng kia nên mọi chuyện vẫn ổn.
Phong Mặc Vân nhẹ đi qua một bên người của A Ý rồi bước vào bàn. Hắn nhìn khuôn mặt tiều tụy có phần xanh sao của Cầm Thanh Tuyết liền lo lắng hỏi :
- Cầm tiểu thư, ngươi chữa trị cho công chúa sao lại hao tổn khí lực như vậy.
Cầm Thanh Tuyết phất tay cho A Ý xuống chuẩn bị trà rồi quay lại nở nụ cười nhẹ nói với Phong Mặc Vân:
- Phong thiếu trang chủ yên tâm. Tiểu nữ đã hứa chữa khỏi cho công chúa thì nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa. Tiểu nữ cũng giống như mọi người vẫn rất coi trọng mạng sống của chính mình.
Phong Mặc Vân nhìn nụ cười của Cầm Thanh Tuyết lần nữa không khỏi rung động, nàng ấy vừa tài giỏi lại vừa hiền dịu như vậy. Trong lòng hắn vẫn là không thể nào buông tay rời đi được.
Buổi tối hôm qua nghe tin từ thái hậu là nàng đồng ý chữa trị cho tứ công chúa. Hắn đã thầm đoán nhất định thời gian tới Cầm Thanh Tuyết sẽ ở lại trong Từ hi cung. Hắn liền nhanh chóng thu xếp mọi thứ rồi dùng ngựa một mạch chạy tới kinh thành.
Vừa vào tới liền nhận được lời từ A Tinh, nàng vì trị cho tứ công chưa dẫn đến kiệt sức ngất đi. Hắn liền lo lắng tới tìm, nhưng vẫn là bị nha hoàn của nàng ngăn lại cho tới bây giờ.
Phong Mặc Vân cười khổ nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Cầm tiểu thư, lần trước là do ta đường đột, mong ngươi không để trong bụng.
Cầm Thanh Tuyết cũng cười nhẹ lắc đầu đáp lại:
- Tiểu nữ từ lâu đã không nghĩ tới. Phong thiếu trang chủ cũng không cần quá bận tâm như vậy.
Phong Mặc Vân lúc này mới nở nụ cười nhẹ gật đầu, trong lòng vẫn là tính toán. Thời gian này nhất định xin thái hậu cho ở lại trong cung, hắn cũng muốn lấy lại hảo cảm của Cầm Thanh Tuyết đối với mình.
A Ý vừa bê trà trở lại phòng, thấy tiểu thư và Phong Mặc Vân cười nói vui vẻ thì mặt có đôi chút khó chịu.
Đúng lúc này một nha hoàn bên ngoài hớt hải chạy tới cửa rồi gọi lớn :
- Cầm tiểu thư, A Tinh tỷ ấy mời người qua phòng bên cạnh xem bệnh cho công chúa một chút.
Cẩm Thanh Tuyết lập tức đứng lên rồi nói :
- Được. Ta lập tức qua ngay.
Cầm Thanh Tuyết sau đó quay lại phía A Ý nói :
- Em mau đem bộ châm tới cho ta.
AY gật gật đầu rồi đi lấy ngay phía sau tấm bình phong vì đang còn ngâm dược liệu tẩy đi uế khí dính vào .
Cầm Thanh Tuyết sau đó lại quay lại phía Phong Mặc Vân nói :
- Phong thiếu trang chủ, tiểu nữ có việc phải rời đi. Ngài cứ ở lại dần dần dùng trà.
Phong Mặc Vân cũng nhanh chóng gật đầu rồi đứng lên nói :
- Ừ, ngươi đi đi. Ta tới chỗ thái hậu.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi bước nhanh ra hướng cửa sang phòng bên cạnh.
Phía sau là A Y cũng bước vào rồi lại đóng chặt cửa.
Thấy Cầm Thanh Tuyết bước vào A Tinh liền đi ra rồi nói:
- Cầm tiểu thư, vừa rồi công chúa đang nhắm mắt liền mở trừng ra. Ta nhìn thấy bên trong là đôi con ngươi mà đỏ thẫm.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu bước tới, nàng lấy bộ châm ra và bắt đầu thi châm.
Sau hơn một canh giờ, thấy mạch tượng và khí thở đã đều hơn Cầm Thanh Tuyết mới dừng tay và thu lại châm trên người công chúa.
Nàng lại trầm giọng nói với A Tinh :
- Ta thay một thang thuốc khác, tiếp tục sắc cho công chúa uống. Mỗi một canh giờ lại uống thêm một bát.
A Tinh nhẹ gật đầu.
Cầm Thanh Tuyết lấy bút và mực liền ghi lên miếng giấy trên bàn :
- Nấm linh chị, đông trùng hạ thảo, thổ phục linh, cam thảo, nhân sâm.
Cầm Thanh Tuyết đưa cho A Thủy rồi nói :
- Ngươi lấy đủ các vị này hỏi thái hậu nếu có loại thảo dược trên sống lâu năm thì càng tốt hơn.
A Thủy nhận tờ giấy rồi gật đầu đi ngay.
Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn qua thể trạng trên cơ thể tứ công chúa thêm lần nữa rồi mới quay người trở ra ngoài.
Vừa ra ngoài liền có một nha hoàn đứng ngoài cúi đầu cung kính nói :
- Cầm tiểu thư thái hậu cho mời người qua chính điện.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nhìn A Ý nói :
- Em sắc sắp cháy mất nồi thuốc rồi. Mau trở về xem đi.
A Ý giật mình rồi gật đầu chạy ngay về phòng bên cạnh.
Cầm Thanh Tuyết chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ rồi quay người đi theo nha hoàn đứng ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]