Bên này Đông Phương Lãnh sau khi được Ảnh Nhất đưa vào trong ôn tuyền hắn liền ngâm mình xuống dưới.
Trong đầu đều là suy nghĩ mông lung và sự tự trách bản thân mình.
Trong lòng vẫn là bao nhiêu câu hỏi ,vừa rồi có phải đã khiến nàng ấy đau lòng lắm hay không? Hắn làm như vậy liệu có đúng hay không?
Nhưng hắn cũng là người hiểu rõ, dù hắn có nói ra nguyên nhân thì nàng chắc chắn cũng sẽ tự nguyện ở bên cạnh mình. Như vậy hắn sẽ ngày một mạnh hơn, còn nàng bị hút đi sinh khí càng ngày càng yếu ớt đi.
Hắn mỗi lần nghĩ tới đều đó, cả người đều sẽ không cam lòng, nhìn nàng mỗi lần gần hắn lại gặp thương tổn và ảnh hưởng tới sinh mạng. Hắn thật sự là không nỡ, đến cuối cùng vẫn là hắn không đủ can đảm giữ nàng bên cạnh.
Đông Phương Lãnh càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, cứ tưởng chỉ cần bản thân gây dựng một đế chế mạnh thì có thể làm cho nàng an toàn và vui vẻ. Cũng lại không ngờ tới người làm nàng thương tổn nhất lại chính là bản thân mình.
Khoảng hai canh giờ sau Đông Phương Tiêu liền gấp gáp chạy vào hắn hét lớn :
- Tam ca, huynh còn có thời gian ở đó ngâm người nữa hay sao? Còn tà thú hôm trước nó đã tìm đến gần Hoàng cung rồi.
Đông Phương Lãnh không mở mắt, hắn chỉ trầm giọng lạnh lùng nói :
- Vậy thì có liên quan gì tới bản vương.
Đông Phương Tiêu chạy vào phía trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3645063/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.