Chương trước
Chương sau
Sau khi Đông Phương Lãnh rời đi Cầm Thanh Tuyết liền triệu hồi A Băng ( cũng là băng ngọc bích kiếm) ra hỏi mọi chuyện .

Nhưng A Băng vẫn kiên quyết đáp lại Cầm Thanh Tuyết, nó không hề nói lời nói gì liên quan tới cuốn bí tịch thứ ba kia. Cũng không hề nói chuyện lảm nhảm gì với nam nhân đó.

A Băng bên trong chính là chứa nguồn linh lực thuần khiết . Còn Đông Phương Lãnh lại là nội lực và tà lực, hai bên vẫn luôn là bị áp chế và kì thị lẫn nhau, nên nó vẫn rất kiêng nề không hề muốn tiếp xúc với hắn ta.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng có chút nghi hoặc, A Băng vừa rồi cũng nói ,sau khi nàng ngất đi Đông Phương Lãnh chính là cầm cuốn bí tịch màu đỏ đó đi ra ngoài.

Nàng cũng đã đi ra ngoài xem qua một vòng nhưng vẫn không hề phát hiện ra có tà khí hay dấu vết của cuốn bí tịch đó. Trong lòng Cầm Thanh Tuyết lại có chút nghĩ không thông.

Nếu theo suy đoán và cảm nhận khi nàng dùng nội lực thăm dò bên trong thì cuốn bí tịch đó đúng là chỉ có thể

Đông Phương Lãnh mới đọc được. Vì tà khí nó tỏả ra có phần nhàn nhạt giống với khí tức trên người của Đông Phương Lãnh mỗi lần hắn tức giận và bộc phát tâm ma trong người.

Cầm Thanh Tuyết ngồi thất thần trước hiên nhà. Vậy hẳn là Đông Phương Lãnh đã phát hiện điều gì đó, như vậy mới khiến hắn thay đổi thái độ với nàng nhanh chóng như thế

Càng nghĩ càng không ra, Cầm Thanh Tuyết ngay sau đó liền uống thêm một viên đan dược mà sư phụ để cho nàng. Nàng trở lại phòng dược lấy vật dụng tạo cho mình một lớp dịch dung mới trên khuôn mặt. Lần này nàng làm có chút kĩ càng hơn, khuôn mặt cũng góc cạnh và thanh tú hơn nhiều so với trước.

Đêm của ngày hôm sau Cầm Thanh Tuyết trực tiếp rời khỏi U Sơn Cốc lần nữa trở về kinh thành. Nàng cũng không quên đóng lại trận pháp và làm thêm một trận pháp bảo vệ bên ngoài nữa rồi mới yên tâm rời đi .

Cầm Thanh Tuyết hiện tại khí lực và linh lực trong người đã khôi phục rất nhiều, nàng trực tiếp dùng khinh công bay lên khỏi vực và trở về kinh thành.

Nàng cũng không trực tiếp trở về thừa tướng phủ, mà lại đi thẳng tới hướng của Lãnh vương phủ. Nàng nhất định phải tìm Đông Phương Lãnh và hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Vừa đáp chân xuống cổng Cầm Thanh Tuyết liền bị Đông Phương Tiêu và Quản gia chặn lại bên ngoài.

Vừa thấy thân ảnh Cầm Thanh Tuyết đáp xuống mặt đường, Đông Phương Tiêu liền gấp gáp đi về phía nàng, hắn nắm lấy cánh tay nàng rồi kéo đi vừa đi vừa nói :

- Cầm tiểu thư. Sao bây giờ ngươi mới trở về, mau mau theo ta tới Từ hi cung của thái hậu.Nhanh lên không thì muôn mất.

Cầm Thanh Tuyết thoáng chút kinh ngạc, nàng vừa bước theo Đông Phương Tiêu lại cất lời khó hiểu hỏi hắn :

- Ngũ vương gia có việc gì mà ngài gấp gáp như vậy. Giờ này cũng đã khuya lắm rồi chúng ta tới Từ hi cung có phải không đúng lễ nghi hay không?

Đông Phương Tiêu vừa kéo tay Cầm Thanh Tuyết về phía xe ngựa vừa nói :

- Ngươi đi nhanh đi, tam cả của ta hôm qua bị thái hậu cho người bắt tới nhà giam rồi. Thái hậu đang rất tức giận về việc mà ngươi và tam ca của ta giết chết Tề Mần Nhi và Thôi ma ma.

Cầm Thanh Tuyết khựng lại bước chân nàng cau mày hỏi :



- Ngũ vương gia, tam vương gia hiện tại bị nhốt trong nhà giam? Hôm đó cũng đâu phải làm trong cung, chúng ta là tới Hoa Linh Các mà.

Đông Phương Tiêu quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết bằng ánh mắt bất mãn, hắn nói :

- Vốn sẽ chẳng có chuyện gì nếu tam ca của ta không nhận là huynh ấy giết chết Tề Mẫn Nhi. Nhưng ngươi xem, tối hôm đó thái hậu cho người tới tìm Tề Mẫn Nhi thì lại được nha hoàn của nàng ta nói là nàng ta đi tìm ngươi. Mà từ tối hôm đó tới giờ nàng ta chưa hề quay trở lại, thái hậu đã cho người tới thừa tướng phủ tìm ngươi tới mấy lần, đều không tìm được ngươi. Mà tối đó nhị thái tử Ô Vân Quốc và sứ giả của Mạc quốc và Trần quốc cũng ở tửu lâu dùng bữa, cả ba người đều đứng lên làm chứng việc nàng ta rời khỏi tửu lâu và nói đi tìm ngươi. Mà tam ca của ta vừa trở về biết thái hậu tìm ngươi tới hỏi tội ,huynh ấy đã lập tức tới Từ Hi cung nhận tội luôn rồi.

Cầm Thanh Tuyết vừa bước lên xe ngựa vừa suy tư, chỉ có như vậy cũng đâu đủ căn cứ để nói nàng ám hại nàng ta.Tam vương gia như vậy cũng quá là bồng bột rồi.

Thấy Cầm Thanh Tuyết còn suy tư, Đông Phương Tiêu lại tiếp tục nói :

- Vốn bình thường sẽ chẳng có vấn đề gì. Nhưng mà Tề Mẫn Nhi lại là người chữa bệnh cho tứ công chúa. Nàng ta mất tích khiến tứ công chúa bệnh phát nặng hơn. Tất cả thái y và cả ta cũng phải bó tay vì bệnh mà công chúa mắc phải rất lạ, cũng không có cách nào cứu được.

Nghe vậy Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Đông Phương Tiêu rồi nói :

- Vậy nên ngài muốn ta tới chữa trị cho công chúa.

Đông Phương Tiêu gật gật đầu cất lời đáp lại nàng :

- Đúng vậy, ta biết ngươi y thuật rất tốt, ngươi nhất định sẽ có cách ... Trước nay tứ Công chúa là người mà thái hậu cực kì cưng chiều và quan tâm, nếu không chữa được bệnh của công chúa ... Ta e rằng tam ca cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Đông Phương Tiêu lại buồn buồn nói :

- Đến giờ mão sáng nay mà ngươi không trở về thì ta cũng không biết làm sao để cứu huynh ấy nữa. Thái hậu tức giận nhất quyết bắt hoàng thượng cũng phải cho cấm y vệ tới bắt tam ca nhốt vào đại lao giờ mão hôm nay sẽ đem ra xét sử.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, như vậy chỉ còn vài canh giờ nữa. Là tới giờ xét sử rồi, nàng trầm giọng hỏi Đông Phương Tiêu:

- Ngũ vương gia, ngài có thể nói qua một chút triệu chứng của công chúa cho ta nghe được không? Như vậy khi vào ta cũng sẽ nhanh chóng kết luận bệnh của công chúa được.

Đông Phương Tiêu gật đầu, hắn vừa suy nghĩ vừa nói :

- Tứ tỷ tỷ trước kia vẫn ở trong cung như thường. Cho đến khi phụ hoàng ta nói muốn gả tỷ ấy cho tướng quân của Vũ quốc để làm cầu nối giữa hai nước. Tỷ ấy lập tức từ chối, lại được thái hậu cưng chiều nên tỷ ấy liền chốn đi cùng thái hậu tới Đông châu để chốn tránh cuộc hôn sự này. Nhưng vào khoảng hơn hai năm về trước tỷ ấy liền trở về cung nhưng ngay sau đêm đó lại liền biến mất. Đến hôm vừa lại cùng với thái hậu trở về nhưng ta nhìn tỷ ấy lại thấy có gì đó rất khó tả.

Cầm Thanh Tuyết thắc mắc hỏi :

- Ngài nói xem thấy khó tả chỗ nào? Có thể nói rõ ràng hơn được không?

Đông Phương Tiêu lắc đầu rồi lại thở dài nói :

- Ta cũng không biết nói thể nào mới đúng , lát nữa người gặp nhất định cũng sẽ nhìn ra. Điều quan trọng là bây giờ tìm cách để tỷ ấy tỉnh lại và khỏe khoắn lên.



Cầm Thanh Tuyết tò mò hỏi :

- Vậy là tứ công chúa hiện đang bất tỉnh?

Đông Phương Tiêu nhẹ gật đầu lại suy tư nói tiếp:

- Tỷ ấy đã bất tỉnh từ tối hôm mà Tề Mẫn Nhi mất tích, cho tới ngày hôm nay vẫn chưa một lần tỉnh lại. Ta cũng đã xem qua mạch tượng, mạch rất yếu tựa có tựa không. Hơn nữa cả người bây giờ lại phát ra một mùi rất khó ngửi .

Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại trước cửa hoàng cung.

Đông Phương Tiêu bước xuống liền đưa lệnh bài ra trước mặt quân lính canh gác.

Ngay lập tức họ tránh sang mộ bên để Đông Phương Tiêu và Cầm Thanh Tuyết bước vào.

Cầm Thanh Tuyết bước xuống xe ngựa cũng nhanh chóng đi theo phía sau Đông Phương Tiêu bước vào trong.

Đi một đoạn đường lớn tới trước cửa Từ hi cung Đông Phương Tiêu liền nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Ngươi ở đây, ta vào trong bẩm báo một chút rồi sẽ ra đưa ngươi vào .

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu.

Đứng bên ngoài nàng lờ mờ nhận ra, bên trong có tà khí rất nồng đậm phát ra từ gian phòng bên trái.

Cánh cửa phòng dù khép lại nhưng vẫn nhìn rõ bên trong đang có vài thân ảnh đi qua đi lại bên trong.

Cầm Thanh Tuyết lần nữa chau mày, tà khí này lại có chút giống với tà khí phát ra từ con tà thú thao thiết.

Lần này cơ thể lại tựa như mạnh mẽ hơn, cũng không còn cảm giác run sợ như lần gặp con tà thú đó. Cầm Thanh Tuyết suy đoán cũng có thể là do nàng đã hấp thụ được tinh ngọc bạch thể và linh khí từ ngọc bội huyết ngọc rồi.

Cầm Thanh Tuyết lần nữa chau mày, tà khí này lại có chút giống với tà khí phát ra từ con tà thú thao thiết.

Lần này cơ thể lại tựa như mạnh mẽ hơn, cũng không còn cảm giác run sợ như lần gặp con tà thú đó. Cầm Thanh Tuyết suy đoán cũng có thể là do nàng đã hấp thụ được tinh ngọc bạch thể và linh khí từ ngọc bội huyết ngọc rồi.

Rất nhanh Đông Phương Tiêu liền gấp gáp đi ra từ cửa lớn chính điện, hắn nói lớn về phía Cầm Thanh Tuyết:

- Cầm tiểu thư, đi thôi ta đưa ngươi đi gặp thái hậu và phụ hoàng trước đã.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi bước vào trong sân của từ hi cung hướng tới chính điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.