Đám người của Đông Phương Lãnh thiên về dụng võ, thì đám người của Hoa Linh Các thiên về dụng chiêu thức.
Hai bên đều ngang tài ngang sức.
Bên này Cầm Thanh Tuyết vẫn luôn dùng tay không đáp lại chiêu thức mà Tề Mẫn Nhi đánh tới.
Tề Mẫn Nhi võ công cũng cực kì tốt, nhưng chiêu thức lại có chút yếu hơn so với Cầm Thanh Tuyết.
Tề Mẫn Nhi vừa đánh vừa ép Cầm Thanh Tuyết rời khỏi vị trí sân chính, rời khỏi tầm mắt của Đông Phương Lãnh .
Cầm Thanh Tuyết cũng chính là muốn như thế, nên nàng vừa đánh vừa lùi theo hướng của Tề Mẫn Nhi.
Sau khi thấy đã khuất khỏi vị trí đám hỗn chiến phía trước Tề Mẫn Nhi dừng lại chiêu thức, nàng ta mặt đầy sự hống hách và tự đắc nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói :
- Cầm Thanh Tuyết ngươi đáng lí ra không nên xuất hiện trên đời, ta xưa nay mọi thứ đều tốt. Điều ta muốn thì nhất định ta phải có được, ta hôm nay lập tức giết ngươi sau đó đường đường chính chính gả cho huynh ấy.
Cầm Thanh Tuyết cười lớn, giọng nói lại thấy đổi đầy nhanh thoát:
- Nằm mơ.
Cầm Thanh Tuyết nói song thì hai bên tiếp tục lao vào nhau.
Cầm Thanh Tuyết tuy chiêu thức tốt nhưng lại dùng tay không nên đã có phần yếu thế hơn một chút.
Sau bảy bảy bốn chín hiệp vừa đánh vừa phá chiêu của Tề Mẫn Nhi, Cầm Thanh Tuyết cũng đánh một luồng nội lực vào bả vai nàng ta. Nhưng nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3645051/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.