Chương trước
Chương sau
Đám người của Đông Phương Lãnh thiên về dụng võ, thì đám người của Hoa Linh Các thiên về dụng chiêu thức.

Hai bên đều ngang tài ngang sức.

Bên này Cầm Thanh Tuyết vẫn luôn dùng tay không đáp lại chiêu thức mà Tề Mẫn Nhi đánh tới.

Tề Mẫn Nhi võ công cũng cực kì tốt, nhưng chiêu thức lại có chút yếu hơn so với Cầm Thanh Tuyết.

Tề Mẫn Nhi vừa đánh vừa ép Cầm Thanh Tuyết rời khỏi vị trí sân chính, rời khỏi tầm mắt của Đông Phương Lãnh .

Cầm Thanh Tuyết cũng chính là muốn như thế, nên nàng vừa đánh vừa lùi theo hướng của Tề Mẫn Nhi.

Sau khi thấy đã khuất khỏi vị trí đám hỗn chiến phía trước Tề Mẫn Nhi dừng lại chiêu thức, nàng ta mặt đầy sự hống hách và tự đắc nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói :

- Cầm Thanh Tuyết ngươi đáng lí ra không nên xuất hiện trên đời, ta xưa nay mọi thứ đều tốt. Điều ta muốn thì nhất định ta phải có được, ta hôm nay lập tức giết ngươi sau đó đường đường chính chính gả cho huynh ấy.

Cầm Thanh Tuyết cười lớn, giọng nói lại thấy đổi đầy nhanh thoát:

- Nằm mơ.

Cầm Thanh Tuyết nói song thì hai bên tiếp tục lao vào nhau.

Cầm Thanh Tuyết tuy chiêu thức tốt nhưng lại dùng tay không nên đã có phần yếu thế hơn một chút.

Sau bảy bảy bốn chín hiệp vừa đánh vừa phá chiêu của Tề Mẫn Nhi, Cầm Thanh Tuyết cũng đánh một luồng nội lực vào bả vai nàng ta. Nhưng nàng cũng không tránh được liền bĩu môi lưỡi kiếm lạnh của Tề Mẫn Nhi sượt qua một bên má.

Thanh kiềm vừa sượt qua má làm má của Cầm Thanh Tuyết liền bị bong ra một lớp nhỏ của da giả mà nàng dịch dung. Cũng lộ ra một làn ra trắng hồng.

Tề Mẫn Nhi bị một luồng nội lực vào vai cũng liền ho nhẹ mấy câu, nàng ta nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết lại trừng mắt ngạc nhiên nói cũng ấp úng hẳn :

- Ngươi... Ngươi chính là... Thánh nữ... Linh khí... Sao có thể... Khụ.. khụ...

Tề Mẫn Nhi chính là nhìn ra luồng linh khí toát ra từ dưới lớp mặt nạ dịch dung của Cầm Thanh Tuyết. Nhưng ngay sau đó nàng ta liền cười lớn về phía Cầm Thanh Tuyết :

- Ha... ha... ha...

Cầm Thanh Tuyết bị kiếm pháp sượt qua má, vậy mà Tề Mẫn Nhi trước mặt lại có thể sủa dụng được thủy kiếm tinh hoa. Một trong tứ đại tinh kiếm trong giang hồ.

Điều làm Cầm Thanh Tuyết không ngờ tới đó là thủy kiếm lại có thể dễ dàng đánh và dần ăn mòn lớp dịch dung trên khuôn mặt của mình.

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh nhìn về phía Tề Mẫn Nhi nói lớn :

- Người xưa nay nhìn thấy khuôn mặt của ta chỉ có một con đường lựa chọn đó là... Chết....

Tề Mẫn Nhi cũng ngừng lại nụ cười, nàng ta nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói lớn :

- Cầm Thanh Tuyết ta lại chính mình không ngờ tới ngươi là thánh nữ hiện thân ... Ngươi cũng thật là đáng thương rồi... Ha.. ha... Mệnh của ngươi và hắn vốn đã không thể chung một chỗ... Ngươi lại cố chấp ở cạnh hắn ...Sau này ngươi cũng chính là vật tế để hắn hoàn tất việc thức tỉnh... Ngươi nói xem... Ngươi làm hắn yêu ngươi sâu đậm như thế... Sau này ra tay với ngươi rồi hắn sẽ còn điên loạn hơn... Ngươi lại chính là muốn cả địa lục bị tận diệt sớm hơn....

Cầm Thanh Tuyết đưa tay bóc hẳn lớp mặt nạ trên mặt mình, nó đang bị tinh phách của thủy kiếm ăn mòn đầy nhơm nhở và bong chóc .

Ngay sau khi bóc ra lại càng khiến Tề Mẫn Nhi ghen ghét và căm phẫn hơn nữa, nàng ta trầm giọng nói:

- Quả đúng xứng danh là thánh nữ... Dung mạo tựa như thiên tiên... Làm chúng sinh điên đảo...

Cầm Thanh Tuyết biết linh lực của mình đang toát ra ngoài, phải nhanh chóng sử trí nữ nhân trước mặt và rời khỏi đây trước khi đám ma nhân và giáo chủ ma giáo tới.



Nàng lập tức đọc chú triệu hồi Băng ngọc bích kiếm.

Tề Mẫn Nhi cười lạnh, trong mắt vẫn là sự bất ngờ, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán. Nàng ta lập tức đâm thủy kiếm về phía của Cầm Thanh Tuyết trước khi băng ngọc bích kiếm xuất hiện.

Thủy kiếm ngay sau khi cách khuôn mặt của Cầm Thanh Tuyết một thước liền bị Băng ngọc bích kiếm của nàng chặn lại và chém gãy làm đôi.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhanh chóng dùng một trưởng mạnh nội lực đánh về phía Tề Mẫn Nhi làm nàng ta ngã mạnh đập vào tảng đá lớn phía sau lưng, rồi ngã xuống đất thổ huyết.

Ngay sau đó Cầm Thanh Tuyết dùng nội lực thu lại băng ngọc bích kiếm để nó trở về nơi nó nên ở. Tránh linh lực bộc phát từ nó làm người trong giang hồ kéo tới.

Cầm Thanh Tuyết môi vẫn là nụ cười lạnh, nhìn cây thủy kiếm dưới đất đang từng chút vỡ nát thành nhiều mảnh, nàng cất lời nói lanh lảnh về phía Tề Mẫn Nhi nằm dưới đất nói :

- Ta hôm nay nhất định trả ngươi đủ những đau đớn mà ta phải chịu đựng,ngày mà ta bị ngã xuống vách núi. À không chính là ta phải trả ngươi đủ cả gốc lẫn lời mà ta đã nhận mới đúng chứ.

Nàng biết cây thủy kiếm của Tề Mẫn Nhi đã mất vậy thì khế ước trong người nàng ta cũng bị cháy thành cho bụi .

Cuối cùng chính nàng ta cũng sẽ bị phản phệ từ khế ước hành hạ cho tới chết.

Nhưng Cầm Thanh Tuyết chính là không muốn cái miệng nàng ta đi nói bậy về Đông Phương Lãnh và Thánh nữ.

Nàng liền bước ngồi xuống chỗ Tề Mẫn Nhi đang nằm thoi thóp, nàng đưa tay tới bóp chặt miệng nàng ta đút vào trong miệng một viên đan dược đen đậm. Sau đó điểm huyệt cổ để ép nàng ta nuốt xuống dưới đan điền.

Tề Mẫn Nhi bị luồn nội lực lớn của Cầm Thanh Tuyết làm cho tê liệt toàn bộ cơ thể, khí lực cũng mất hết. Một chút cũng không còn lực dẫy dụa hay phản kháng, ngay sau khi bị Cầm Thanh Tuyết ép uống viên đan dược liền cảm thấy cổ hỏng nóng bỏng đầy đâu đớn.

Tề Mẫn Nhi đau tới hít thở không thông, lại lập tức trừng mắt nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Ngươi cho ta... uống...thứ...

Lời nói càng ngày càng nhỏ đi và cuối cùng là dần không thể nói thêm một câu nào nữa...

Tề Mẫn Nhi đưa tay bóp chặt cổ mình rồi cố gắng ho ra và nói. Nhưng tất cả đều là vô vọng, một chút âm thanh cũng không thể phát ra.

Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng đứng lên, nàng nhìn khuôn mặt đầy nước của Tề Mẫn Nhi rồi cười nhẹ, giọng nói cũng đây thanh thoát:

- Chẳng phải ngươi đắc ý với giọng nói của mình lắm hay sao? Ta xem lần này ngươi còn có thể nói bậy thêm được nữa hay không.

Tề Mẫn Nhi lập tức chỉ tay về phía Cầm Thanh Tuyết trong miệng đầy những câu ú ở không ra tiếng.

Cầm Thanh Tuyết ngay lập tức đứng lên dùng dao găm trong tay áo một đường chém đứt lìa bàn tay đang đưa lên của nàng ta. Làm máu bắn tung tóe ra cả xiêm y của chính mình.

Tề Mẫn Nhi đau càng thêm đau tay kia đưa lên ôm lấy bàn tay bị đứt lìa rồi khóc lớn.

Cầm Thanh Tuyết nhịn không được lần nữa nhanh như chớp chém đứt nốt bàn tay còn lại của nàng ta.

Vừa song thì liền được một bàn tay lạnh nắm lấy bàn tay cầm dao kéo lại.

Dao găm trong tay Cầm Thanh Tuyết cũng bị buông ra rồi lạnh lùng rơi xuống đất ngay trước mặt của Tề Mẫn

Nhi.

Cả người của Cầm Thanh Tuyết đều rơi vào lồng ngực của Đông Phương Lãnh, ngửi mùi hương dược liệu quen thuộc trên người hắn.

Cầm Thanh Tuyết ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ực của Đông Phương Lãnh rồi lạnh nhạt nói :



- Vương gia, người đau lòng... vì nàng ta...

Đông Phương Lãnh ngay sau khi đánh tan thế trận và vòng vây của Thôi ma ma và đám nữ nhân, hắn liền lập tức đuôi theo hướng của nàng và Tề Mẫn Nhi rời đi. Vừa bước tới chính hắn lại phải khựng lại bước chân vì nhận ra khuôn mặt khinh diễm hết sức xinh đẹp và khuynh thành của Cầm Thanh Tuyết phía trước.

Khuôn mặt này đã là lần thứ hai hắn thấy, nhưng hắn vẫn không thể nào kiềm được lòng mình. Hắn là tham lam không muốn ai nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng ngoài hắn.

Vừa bước tới ôm nàng vào lòng liền nghe lời nói tức giận của nàng khiến hắn vừa buồn vừa đau lòng, lời nói trầm uẩn vang lên:

- Bổn vương chỉ đau lòng vì nàng phải động vào thứ bẩn thỉu.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu, nàng kiếng chân đặt nụ hôn nhẹ lên môi Đông Phương Lãnh rồi gọi nhẹ :

- Vương gia.

Đông Phương Lãnh nhìn Cầm Thanh Tuyết đầy nhu tình, hắn xoa nhẹ khuôn mặt nàng rồi nói :

- Bổn vương vẫn luôn ở đây.

Cầm Thanh Tuyết đưa tay ôm lấy cổ Đông Phương Lãnh rồi nói :

- Khuôn mặt này của ta có khiến ngài hài lòng?

Đông Phương Lãnh áp mặt mình sát lại khuôn mặt Cầm Thanh Tuyết rồi trầm giọng nói:

- Chỉ cần là nàng, bổn vương đều sẽ yêu thích.

Đông Phương Lãnh đặt nụ hôn vào đôi môi nàng lần nữa.

Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười rồi nhẹ hôn đáp lại hắn, sau đó liền lập tức đẩy ngực hắn ra rồi trầm giọng nói:

- Vương gia, ta phải trở về U Sơn Cốc một chuyến. Ngài có...

Lời chưa nói hết đã bị Đông Phương Lãnh lạnh lùng nói ngang:

- Nàng đi đâu bổn vương theo nàng tới đó... bổn vương càng ngày càng không thể rời xa nàng ... Nàng rời đi tâm của bổn vương liền không thể nhịn được đau đớn.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nói :

- Chúng ta lập tức rời đi, người đám người ảnh vệ cũng lập tức rời đi. Đám ma nhân đang đến sẽ giúp chúng ta thu dọn nốt Hoa Linh Các.

Đông Phương Lãnh gật đầu nhìn Cầm Thanh Tuyết, hắn cởi áo choàng ngoài của mình để nàng che đi khuôn mặt xinh đẹp. Dù là ai đi chăng nữa hắn cũng đều không cho phép được nhìn thấy nàng.

Ngay sau đó hắn liền đưa tay nhấc nàng lê rồi ôn nhu ôm nàng vào ngực, giọng nói thập phần ôn nhu:

- Bổn vương ôm nàng trở về U Sơn Cốc.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu, nàng cũng bình thản ngả vào lồng ngực của Đông Phương Lãnh, lấy áo choàng của hắn che lại khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Đông Phương Lãnh nhanh chóng dùng khinh công bay ra ngoài sân chính, nhìn đám người nữ nhân Hoa Linh Các còn lác đác vài người hắn liền trầm giọng nói với Ảnh Nhất và A Ý :

- Ảnh Nhất, A Ý... Tất cả Ảnh vệ lập tức trở về Huyết Sát Các chờ lệnh. Người ở đây sớm sẽ có người giải quyết nốt.

Nói song Đông Phương Lãnh nhanh như chớp lập tức rời khỏi nơi đó như chưa từng xuất hiện.

Ảnh Nhất và A Ý lập tức gật đầu rồi bắn pháo nhẹ ra hiệu cho các ảnh vệ, tất cả nhanh chóng hiểu ý và đánh bay người trước mặt rồi rời đi khỏi điền trang. Để lại một điền trang đầy tiêu điều và máu me.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.