- Vương gia. Người thả ta xuống, thả ta xuống đi ... Ta tự mình đi được.
Đông Phương Lãnh mặt tràn đầy hàn khí, hắn ôm Cầm Thanh Tuyết trên vai một mạch trở về biệt viện của nàng.
Hướng tới phòng nàng đi vào, thấy nàng hét lên hắn liền hắng giọng lớn tiếng nói :
- Nàng ... yên lặng cho bổn vương.
Cầm Thanh Tuyết nghe lời nói đầy tức giận của Đông Phương Lãnh đối với mình, cơn càng bực bội trong lòng nàng càng lớn hơn, nàng liền hét lên :
- Vương gia, ngài buông ta xuống.
Đông Phương Lãnh đi tới cửa liền đạp mạnh cánh cửa bước vào trong, hắn bước tới hướng giường rồi đặt nàng nàng mạnh mẽ nằm xuống giường.
Hắn lạnh lùng áp cả cơ thể mình bên trên nàng, tay hắn trống ở hai bên giường để nàng ở trong phía giữa ngực, lời nói cũng thập phần lạnh lùng:
- Bổn vương không buông, nhất định cả đời này cũng sẽ không buông nàng ra.
Cầm Thanh Tuyết đưa tay đẩy mạnh vào ngực của Đông Phương Lãnh, lời nói càng tức giận hơn :
- Vương gia, ngài phát điên cái gì? Việc của ta cũng không nhờ người quản. Ta cũng không phải đồ vật của ngài, việc mà ta làm cũng không nhờ ngài nhọc công quản thêm nữa . Ta tự mình biết mình phải làm gì.
Đông Phương Lãnh trong mắt là nồng đậm tức giận, vừa rồi hắn đứng ở phía xa chính là nhìn thấy được tên
Phong Mặc Vân nắm lấy tay nàng. Tên Phong Mặc Vân đó lại muốn đưa nàng rời khỏi hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3645048/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.