Buổi tối, nàng lại mò tới hoàng cung, có điều, nàng cố tình lựa chọn đường vòng, hòng tránh hôm xảy ra sơ suất như ở ngự hoa viên hôm qua. Ngồi trên mái ngói ở Dưỡng Tâm điện có thể nhìn thấy được toàn bộ kinh thành đều trải dài dưới chân nàng, Mạch Trục Vân nhấc cằm lên, hưởng thụ cảm giác làm bá chủ thiên hạ, giống như một vị nữ vương quyền lực được người đời sùng bái. Dưới chân là vạn vạn nhà với nhiều đèn đuốc, vừa ấm cúng vừa an toàn khiến cho lòng người không khỏi ấm áp. Bởi vì, thứ ánh sáng đó đều ngưng tụ lại thành một điểm, điểm đó chính là nhà! Khó trách tại sao khi nhìn xuống bếp lửa với làn khói xám bay mờ mịt dưới ngọn đèn mờ nhạt, nàng luôn nảy sinh ra một loại cảm xúc xúc động không nói thành lời, lệ cũng theo đó mà rơi xuống. Trước đó, nàng chưa bao giờ có loại suy nghĩ này. Trong ký ức của nàng, chưa từng có hình ảnh khói bếp lửa bởi vì sư phụ vốn là người chưa hề xuống bếp, nhưng đủ khả năng để chăm sóc nàng chu đáo. Dạy nàng võ công, truyền cho nàng nhiều bí thuật, nhiều tri thức để nàng có thể độc lập trụ vững sinh tồn trong thế gian. Khi đó, lão có nói với nàng:“Vân nhi, về sau nếu chỉ còn lại một mình con trên cõi đời này thì phải cố sống cho thật vui vẻ, thoải mái! Sư phụ và mẹ của con sẽ ở trên trời dõi theo từng bước chân của con!” Đó là lần đầu tiên sư phụ nói nhiều với nàng như vậy. Bây giờ nàng đột nhiên có chút hoài nghi, lẽ nào sư phụ đã biết trước điều gì đó? Cụ thể là việc phải để nàng đơn thân một mình trên cõi đời, cho nên mới nào nhiều điều vì nàng như vậy. Không biết khi nào, tầm mắt dừng lại ở một cái đèn đuốc sáng trước sân. Cho dù cách có thật xa thì Mạch Trục Vân cũng có thể phân biệt rõ ràng đâu là Li Tâm Cư, đâu là thư phòng. Tự giễu cười nhạt, cũng đâu có sao, rốt cuộc thì nàng vẫn không có nhà để về! Ôi, hôm nay bị chạm mạch sao ấy nhỉ? Có lẽ bộ dáng sướt mướt này sẽ dọa không ít người trong giang hồ khiếp sợ a! Nằm trên mái ngói hoàng cung, cảm xúc lạnh lẽo truyền qua lớp áo sau lưng lan tràn đến đáy lòng. Nàng cố giữ cho bản thân tỉnh táo, vô tư như thường ngày, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ảo diệu, cô tịch, trong lòng đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian hoang dã sống cùng sư phụ trên núi. Sư phụ rất ít khi nói chuyện, thành thực mà nói theo như trí nhớ của nàng thì lão sư phụ này rất kiệm lời. Bởi vì, từ khi nàng xuống núi cho đến nay đều nghe qua không ít lời đồn về sư phụ, nói lão rằng lão là người “Tay thuần miệng khéo“. Mạch Trục Vân dần dần đắm chìm trong mớ hoài niệm về quá khứ, nhưng rồi bất chợt âm thanh đối thoại nào đó tự dưng vô tình rơi vào tai nàng. Không thể không nói, nơi nàng đang đặt mông lên ngồi chính là một trong những căn phòng tuyệt mật với số lượng thông tin bàn luận đáng tin cậy! Ví dụ như những tin tức có liên quan đến “Ngọc Thiên Long”, còn có chuyện liên quan đến đêm đó – đêm nàng khiến cho Dưỡng Tâm điện sáng nhất kinh thành, nàng còn nghe được cuộc đối thoại giữa Sở Lâm Uyên và Tư Lăng Kính Tâm, mới biết nỗi khổ của Sở Tùy Phong.Rồi bất giác nàng nghe được chữ được chữ mất như “Mạch Trục Vân”,“Phượng Ảnh thái tử”,“Đám hỏi”, nàng cũng không nghe rõ sự tình đằng sau là gì, dù sao thì Thư Ca cũng đã rời khỏi đây. Rồi sau đó là chuyện liên quan đến “Triều nguyệt lâu”,“Tứ đại công tử”,“Phong vương” Chờ đến khi hai chữ đó chạm vào màng tai nàng thì chính bản thân mình cũng không hiểu vì sao chột dạ, lập tức suy nghĩ, nhẹ nhàng xốc một mẩu gạch ngói lên, nhìn xuống tình hình diễn ra bên dưới. “Phong nói như vậy thật sao?” Ngồi ở phía trên đương nhiên là một thân áo minh bào vàng rực - Sở Lâm Uyên. Đứng ở phía dưới cung kính trả lời, đó chính là vị thừa tướng đã gặp mặt qua ở Triều Nguyệt Lâu. Mạch Trục Vân không hề có chút cảm tình với lão thừa tướng này, ngay khi nhìn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét, liền nhẹ nhàng đặt mẩu ngói trở về vị trí ban đầu, nhưng tai vẫn dán chặt bên mái ngói, nằm nghiêng người lắng nghe cuộc đối thoại bên dưới. “Bẩm hoàng thượng, đúng là như thế! Phong vương nói ngài ấy đang cải trang, cho nên không tiện nhúng tay vào công sự!” Tư Lăng Thanh lên tiếng trả lời. “Hừ!” Sở Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng:“Quả là nó không hề sợ trẫm sẽ giáng tội trừng phạt! Sau đó thì sao?” “Theo ám vệ hồi báo thì sau đó Mạch Trục Vân nói rằng tứ đại công tử bọn họ từ trước đến nay đều tương thân tương ái, rất nhiệt tình với Nam Truy Nguyệt, còn hẹn cùng nhau tụ tập......” Tuy rằng không nhìn thấy được biểu tình của hắn khi lặp lại những lời nàng từng nói nhưng Mạch Trục Vân có thể đoán được nhất định lão đang cúi đầu khom lưng, dùng bộ mặt của một lão gian thần nịnh nọt chủ tử. Nhưng trên thực tế, nàng đã đoán sai, từ đầu tới cuối, Tư Lăng Thanh đều đứng thẳng lưng, chỉ có khi nào cần phải thi hành lễ tiết mới nhẹ nhàng khom người quỳ gối. “Có điều, theo vi thần thấy thì những lời đó của Mạch Trục Vân hầu như không đáng tin cậy!” Mắt thấy Sở Lâm Uyên bắt đầu tức giận, hắn cẩn thận buông ra một câu. “Thừa tướng nghĩ sao?” Sở Lâm Uyên buồn bực lên tiếng hỏi, Mạch Trục Vân đoán sắc mặt hắn bây giờ nhất định trông rất khó coi. “Khởi bẩm hoàng thượng, có lẽ chỉ là những lời nói suông của Mạch Trục Vân hòng cố ý khiến cho người khác nhìn vào nghĩ rằng quan hệ giữa bốn bọn họ đều rất tốt! Nhưng thật ra tam đại công tử vẫn luôn đứng trên mặt trường đối địch nhau, sao có thể như lời hắn nói......” “Cho nên, thừa tướng nghi ngờ rằng, Mạch Trục Vân là muốn nhân cơ hội này lấy lòng tam đại công tử hòng để trau chuốt tiếng tăm?” “Rất có khả năng đó, hơn nữa, với tính cách của Vương gia và Bạch Lộng Ảnh thì chuyện như vậy, bọn họ sẽ tỏ ra khinh thường không lên tiếng giải thích rõ ràng...... Về phần Nam Truy Nguyệt, tâm địa hắn rất khó dò, không biết vì sao lại đứng ra bảo vệ Mạch Trục Vân!” Trong lòng Mạch Trục Vân thầm oán: Hứ! Thanh danh của bản công tử tốt thế kia, nếu không phải vì các ngươi bụng dạ khó lường, lấy tiểu nhân đo lòng quân tử thì liệu ta có rơi vào bước đường cùng này không? Hừ, có điều, cái gai chướng mắt này ta phải tính sổ với các ngươi!”Hừ!” Một giọng mũi thật mạnh vang lên, Sở Lâm Uyên bực dọc nói:“Cho dù sự thật có như thế nào thì Phong nó hành xử rất quá đáng, dám ỷ vào uy quyền to lớn trong tay mình mà không coi uy nghiêm trẫm ra gì, còn Nam Truy Nguyệt là người giữ lấy mạch máu quốc khố của Nam Ninh quốc cho nên trẫm không có ý định động chạm đến hắn...... Thừa tướng, khanh có cách gì để có thể giết chết hai con nhạn đó bằng một mũi tên không?” “Hoàng thượng, Nam Truy Nguyệt là thương nhân, cho nên không cần phải dè chừng hắn, việc trước hết phải làm vẫn là lấy lại binh quyền trong tay Phong vương!” Tư Lăng Thanh có lòng tốt nhắc nhở một câu. “Cũng đúng! Nếu như hai người bọn họ đồng thời ra tay thì khó có thể đảm bảo được chuyện bọn chúng sẽ không liên minh cùng nhau cắn ngược lại trẫm! Vậy thừa tướng có kế sách gì không?” “Hoàng thượng, bên biên cảnh đang có biến động, chủ soái không ở đó, nếu hoàng thượng điều người khác tiếp quản quân đội của Phong vương thì......” Tư Lăng Thanh úp mở nói xong. Mạch Trục Vân khinh bỉ trong đầu: Âm hiểm, giả dối. “Ý kiến hay! Sau thất bại trong chuyện cưới xin với Phượng Ảnh quốc thì trẫm có thể dùng lý do này làm cái cớ đẩy nó sang tiếp quản bên ngoài! Còn về phần biên cảnh sẽ giao cho Dương Thiên Dịch!” “Dương tướng quân là một sự lựa chọn sáng suốt, ở Nam Ninh quốc thì ngoại trừ Phong vương, hắn chính là kẻ am hiểu về cách dụng binh, hành quân, bày trận chỉ đạo...... Nhưng hoàng thượng làm cách nào mới có thể danh chính ngôn thuận dùng cớ đó để Phong vương rời đi?” Phía dưới một mảng im ắng. Mạch Trục Vân nhẹ nhàng lắc đầu: Tên vương gia Sở Tùy Phong này a, vị trí của hắn cũng đâu thực sự ăn ngồi thoải mái, cả ngày đều phải sống trong một mớ bòng bong đầy âm mưu và thủ đoạn. Thế nhưng cũng đúng thôi, không tạo phản, lại nắm trong tay trọng binh, cá tính lạnh lùng kiêu căng, không khiến cho người khác nghi hoặc mới là lạ! Nàng không tính xen vào việc của người khác, dù sao nàng cũng sẽ rời khỏi kinh thành, hơn nữa, đối với thủ đoạn hèn mọn như vậy, nàng tin Sở Tùy Phong sẽ ứng phó và giải quyết một cách suông sẻ. Âm mưu tranh quyền đoạt lợi, có nghe thêm cũng không hứng thú gì, Mạch Trục Vân đang tính rời đi thì bỗng nhiên, một sự kiện quen thuộc đột nhiên không cẩn thận rơi vào tai nàng, mặt nàng hơi biến sắc, nán lại im lặng nằm đó nghe bọn họ nói tiếp. “Hoàng thượng còn nhớ vụ án mất trộm xảy ra ở hoàng cung mười tám năm trước không?” “Thừa tướng đang nhắc đến 'Tay thuần miệng khéo'- Công Tôn Phi?” Mạch Trục Vân nín thở, im lặng nghe. Tư Lăng Thanh dường như cũng mang theo một loại cảm xúc giống với nàng khi nghe ba chữ đó thốt lên, cảm xúc có chút khác thường:“Hoàng thượng, khi tiên hoàng quy tiên đã từng khẳng định rằng kiếm phổ Lạc Ngọc không phải do hắn lấy cắp!” Tư Lăng Thanh cường điệu tiếp lời:“Huống chi, người khác đã chết cách đây mười tám năm rồi, chết vì đại cuộc, xin hoàng thượng hãy tôn trọng hắn!”Mạch Trục Vân nghe xong có chút không hiểu đầu cua tai nheo gì: nghe giọng điệu của Tư Lăng Thanh thì dường như hắn có quen biết với sư phụ, nhưng vì sao nàng chưa từng nghe sư phụ nhắc tới tên hắn? Cũng không có gì lạ, bình thường sư phụ rất ít nhắc đến chuyện xưa trước mặt nàng, bao gồm cả chuyện mẫu thân nàng. Sở Lâm Uyên ho khan một tiếng:“Trẫm nhất thời lỡ lời, thừa tướng đừng trách!” Dù là một hoàng đế cường đại, nhưng sau cùng thì vẫn phải thấp đầu dưới thừa tướng. “Vi thần không dám! Kiếm phổ Lạc Ngọc vốn có một ý nghĩa quan trọng nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện tung tích, hoàng thượng có thể dùng lý do này ra lệnh Phong vương đi tìm!” Tư Lăng Thanh thản nhiên lên tiếng chuyển đề tài lên người Sở Tùy Phong: “Đầu tiên an bài manh mối, sau đó gọi vương gia đến sa mạc tìm hay là đến chỗ khác......” Hắn đã vạch ra hướng đi cho kế sách một cách rõ ràng, nếu Sở Lâm Uyên còn không hiểu thì bản thân cũng nên xem lại mình có xứng với vị trí đang ngồi hay không. Nhưng, đại điện lại tiếp tục lâm vào trầm mặc. Mạch Trục Vân cũng đoán ra được ý đồ của lão, Sở Lâm Uyên đang suy nghĩ cái gì. Kế sách tốt như vậy còn không mau tiếp thu đi? Phương Bắc của Nam Ninh quốc có một nơi được đặt cho một cái tên “Vùng đất chết”, có khí hậu khô, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch nhau rõ rệt, thường xuyên xảy ra bão cát, là một mảnh đất chết chóc không dung thứ cho loài người sinh sống, để Sở Tùy Phong đi đến đó quả là một chủ ý thông minh, hắn sẽ không còn lo lắng ngôi vị hoàng đế của hắn bị lung lay hay bị Sở Tùy Phong cướp đoạt. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Sở Lâm Uyên mới chịu lên tiếng:“Thừa tướng, đổi nơi khác đi!” Đương nhiên, hắn không muốn phái Sở Tùy Phong đi đến chỗ đó. Trong lòng Mạch Trục Vân sinh ra một tia tán thưởng, có lẽ nàng nên nhìn Sở Lâm Uyên bằng một cặp mắt khác xưa: Không hổ là huynh đệ tình thâm, cho dù có tìm mọi cách hãm hại thì cũng không nỡ tổn thương đến tính mạng của hắn, tên hoàng đế này vẫn còn có chút tình người! “Đến đó, mục đích quá rõ ràng!” Giấc mộng của Mạch Trục Vân ngay lập tức bị vùi dập bởi một câu sau đó của hắn:“Người khác nhìn vào sẽ biết ngay, trẫm muốn đưa hắn đi vào chỗ chết!” Bởi mới nói “ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, ấn tượng mới vừa tốt lên một chút thì bản chất lập tức lộ ra, nàng không khỏi liếc mắt khinh bỉ Sở Lâm Uyên, trong lòng cảm thán: Hoàng gia là nơi lũ cầm quyền giết người không thấy máu nhỉ?! “Nhưng bẩm hoàng thượng, ngoài “ Vùng đất chết” đó ra không còn chỗ nào có thể thích hợp hơn, võ công Phong vương rất cao cường, đến một nơi quá đỗi bình thường sẽ không làm khó được hắn......” “Sai rồi, thừa tướng dường như đã quên, còn một nơi!” Tư Lăng Thanh có chút ngạc nhiên:“Hoàng thượng, người chết vì nghiệp lớn, tuyệt đối không thể!”Mạch Trục Vân hơi kinh ngạc: Ngoài sa mạc chết đó ra, Nam Ninh còn có nơi có thể vây khốn được Sở Tùy Phong sao? Nàng hầu như chưa hề nghe nói qua a! Nhưng nếu thực sự có thì tuyệt đối đó là một nơi an toàn. Bởi vì, đại đa số dân chúng nơi kinh thành không biết đến, vậy Sở Lâm Uyên sẽ không có nhiều thủ hạ đắc lực ra tay hỗ trợ. Nhưng vì sao Tư Lăng Thanh vừa nghe đến thì lại quyết liệt phản đối? Ý kiến này là hắn đề suất mà? “Thừa tướng, vì Nam Ninh quốc, phải làm như vậy! Đây là mệnh lệnh!” “Hoàng thượng! Xin hoàng thượng hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban! Khê nhi không muốn có người vào đó quấy rầy nàng, xin hoàng thượng thứ tội!” Tư Lăng Thanh chính nghĩa nói. [Hôm trước ta edit nhầm....thật ra Khê nhi - thân phận là gì hạ hồi sẽ rõ, không biết có quan hệ gì với Lăng Thanh nhưng xưng hô thế này chắc là rất quý trọng nàng...hôm trước xưng nhầm là “con bé” không phải đâu nhá!] Mạch Trục Vân nghe được vài tiếng “Bang bang” thì đoán được, Tư Lăng Thanh đang dập đầu cầu xin. Nghe bọn hắn nói thì có vẻ như bên trong chỗ đó có một lăng mộ bí mật. Nhưng nếu đến đó thì làm sao có thể hãm hại Sở Tùy Phong? Hơn nữa còn khiến cho thừa tướng đương triều phải biến sắc đến mức kinh động thế kia? “Thừa tướng!” Sở Lâm Uyên có chút tức giận:“Thừa tướng muốn kháng chỉ? Ái khanh biết rõ chỉ cần lăng mộ đó do Công Tôn Phi đích thân tạo ra thì mới có đủ khả năng làm khó được Phong, hay là ái khanh đang muốn trẫm kiếm củi ba năm thiêu một giờ?” “Nhưng hoàng thượng, đó là nơi Khê nhi đã ở nhiều năm rồi......” Tiếng bước chân truyền đến. Sở Lâm Uyên đi đến nâng Tư Lăng Thanh dậy. “Thừa tướng, Lạc nhi đã được sáu tuổi, là trưởng nhi của trẫm, ái khanh biết lý do vì sao trẫm còn không lập thái tử không? Trẫm sợ tâm địa thâm sâu của Phong, sẽ đối phó với Lạc nhi rồi khi Nam Ninh quốc rơi vào lầm than, tương lai nó làm sao có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, giữ vững thái bình cho thiên hạ?” Đại hoàng tử Sở Quân Lạc là cháu ngoại của Tư Lăng Thanh. Sở Lâm Uyên rất hiểu con người của Tư Lăng Thanh cho nên lấy phần tình cảm giết phần lý trí trong lòng lão, kết quả cuối cùng, đó là sự thỏa hiệp của Tư Lăng Thanh. Dù sao, đối phương cũng là vua của một nước, có không chấp nhận cũng không được! Trong lòng Mạch Trục Vân không ngừng cảm khái vạn lần, cũng vì Sở Tùy Phong. Sư phụ dùng hết nửa tu vi của mình để tu sửa, bố trí cơ quan trong lăng mộ, nghe nói lăng mộ đó là của một cô gái mà ông dùng cả trái tim mình để yêu thương hay dùng từ chính xác hơn là sư nương của Mạch Trục Vân, nhưng kết quả lại bị bọn họ dùng làm thứ để hoàng thất tranh quyền đoạt lợi. Tay nắm chặt lấy một góc của gạch ngói, tiếp tục nghe bên dưới nói chuyện, chẳng biết là nàng quá mức kích động hay là thế nào nhưng nào có ý định bóp nát mái ngói đó đâu, âm thanh vỡ vụn rõ ràng vang lên trong màn đêm tịch liêu u ám.Gian phòng bên cạnh Dưỡng Tâm điện tiếp tục lâm vào một mảnh yên lặng. Bởi vì Sở Lâm Uyên và Tư Lăng Thanh đang thương nghị chuyện đại sự, hơn nữa lại có tật giật mình nên trong lòng lo lắng người của Sở Tùy Phong cải trang thành thị vệ hoàng cung trà trộn vào cho nên ở bên căn phòng đó không có thủ vệ canh giữ. Âm thanh thanh thúy vang lên, hai người bọn họ lập tức phản ứng, bên trên có người! Hai người dùng mắt ám thị nhau, chạy ra ngoài đuổi theo. Mạch Trục Vân khẽ mím môi, cũng không tỏ thái độ kinh hoảng khi bị người phát hiện, dù sao đã nhận ra rồi thì có trốn cũng không xong. Trong hoàng cung cũng chả có mèo sinh sống nên nàng không thiểu não đến mức làm bộ là có mèo trên nóc nhà được. Chỉ chốc lát, hai thân ảnh xuất hiện ở của nàng trước mặt. “Ngươi là kẻ nào? Thật to gan, dám xông vào hoàng cung!” Tư Lăng Thanh chất vấn nàng, bước chân không ngừng có xu hướng tiền về phía nàng. Mạch Trục Vân thản nhiên ổn định đứng đó, cười nói:“Không xông vào hoàng cung thì sao có thể nghe được nhiều chuyện cũ phấn khích như thế?” Sau đó, nàng nhìn thấy sắc mặt của Tư Lăng Thanh trở nên tái nhợt, không biết là vì nàng nghe được màn đối thoại tuyệt mật vừa rồi hay vì một lý do khác. “Là ngươi?” Đôi mắt Sở Lâm Uyên híp lại, đương nhiên, hắn nhận ra người này, cô gái trước mắt với một thân áo trắng dài thướt tha, chính là cô gái mà Ca Thư Nhược Ly đang tìm kiếm. “Hôm nay ta cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng xin khuyên một câu: Ác giả ác báo!” Nàng lạnh lùng nói xong, lao người bay đi. “Thừa tướng, ngăn nàng lại!” Sở Lâm Uyên biết rằng chỉ dùng khinh công thì không đuổi kịp nàng cho nên mới ra lệnh cho Tư Lăng Thanh đuổi theo. Nhưng mà, chờ đến khi Tư Lăng Thanh bừng tỉnh thì bóng trắng đó đã biến mất không thấy tăm hơi. “Thôi đi, không cần đuổi theo!” Sở Lâm Uyên tức giận phất tay áo, nhảy từ đỉnh nóc điện xuống dưới. Không bao lâu, Tư Lăng Thanh cũng nhảy xuống theo. “Thừa tướng, Uyển nhi cũng sắp hồi kinh rồi, hoàng hậu vẫn thúc giục trẫm giúp nàng ấy gả cho một người tài. Trẫm vốn nhân yến tiệc sắp tới, sẽ ra mặt vì nàng chọn rể. Vì Phượng Ảnh công chúa đã đi rồi nên yến hội có thể sẽ dời lại mấy ngày nhưng chuyện tuyển rể cho Uyển nhi thì vẫn không thay đổi, đến lúc đó, thừa tướng phải cẩn thận, đừng để bất cứ điều gì không hay xảy ra!” Sở Lâm Uyên âm trầm nói. “Đa tạ hoàng thượng!” Tư Lăng Thanh cung kính trả lời, ánh mắt nhìn Sở Lâm Uyên, nhưng nếu là cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra đôi mắt của hắn trống rỗng mà vô hồn. ...... Ra hoàng cung, Mạch Trục Vân đang do dự không biết có nên đem chuyện vừa rồi nói cho Sở Tùy Phong không, bước chân vừa đến chân tường Phong vương phủ thì bất ngờ dừng lại. Bây giờ mà tìm hắn, nàng biết phải làm gì? Tự khi nào nàng đã bắt đầu quan tâm đến hắn? Nếu quyết định rời đi thì vì sao còn muốn quản chuyện của hắn chứ?Chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn là không tiến vào, phi người chạy ngược hướng ban đầu. Chân trời rộng lớn, thế nhưng mao lư Nhược Nhiên được nghênh đón một vị khách quý. Vừa mở cửa trong nháy mắt, Bạch Lộng Ảnh cũng có chút kinh ngạc, hoảng hốt sau đó mới bình tĩnh nở nụ cười đưa người nghênh đón vào phòng. “Gì thế, thấy dung mạo quốc sắc thiên hương của bổn cô nương nên bị dọa sao?” Mạch Trục Vân tự nhiên trêu đùa một câu với thái độ khiếp sợ trong đôi mắt của hắn. “Ừ, đúng là dọa người. Một bộ váy trắng, tóc tai buông thả, hai mắt đen thui như bọng mắt gấu trúc bên trong tròng mắt còn có vài tia máu, sắc mặt tái nhợt...... Mạch Trục Vân, ngươi bây giờ không khác gì quỷ nữ cả!” Bạch Lộng Ảnh trêu ghẹo nói. “Xem ra Bạch công tử nghiên cứu rất kỹ với loại quỷ nữ này a, hay là đuối lý cho nên bịa đặt?” “Không sai, ở mao lư hẻo lánh này, nửa đêm không biết có bao nhiêu con quỷ nữ gõ cửa, đây là lần đầu tiên ta gặp loại quỷ nữ gõ cửa vào rạng sáng. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” “Ồ, sao hôm nay tốt đột xuất vậy? Ngày thường không phải cứ động chân động tay mới có quyền lên tiếng hỏi sao?” “Ha ha, hôm nay nhìn thấy bộ dáng Tà công tử thế này, ta sợ nếu động chân động tay thì có người nhìn thấy còn tưởng Bạch Lộng Ảnh ta giết quỷ diệt khẩu, cho nên, ngoại lệ một lần!” Mạch Trục Vân miễn cưỡng gật đầu:“Nếu Bạch công tử đã nói như vậy thì bản công tử miễn cưỡng nhận ý tốt của ngươi!” “Vậy tại hạ có nên rộng lượng mang ơn Tà công tử không ạ?” Bạch Lộng Ảnh cười đẹp đến như ảo mộng. Mạch Trục Vân bày ra vẻ mặt khen ngợi kiểu “Quả chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch”, cười nói:“Ý kiến này không tồi! Hôm nay tới tìm ngươi, là vì chuyện của Tam Tuyệt Đường!” “Ngươi muốn giết người?” Bạch Lộng Ảnh có chút biến sắc, Tam Tuyệt đường là chỗ nào, hắn đương nhiên biết rõ. Cho nên, vừa nghe đến tên này, liền đoán được ý định của Mạch Trục Vân. Tam tuyệt đường, tổ chức sát thủ cuối cùng trên giang hồ, dùng việc trao đổi mạng người với nhau để thu lợi nhuận. Tam Tuyệt, bản chất như tên, sau khi thỏa thuận, người sẽ bị giết chỉ trong vòng ba ngày mà không để lại vết tích. Những năm gần đây, số người bị liệt vào trong sổ đen của Tam Tuyệt đường thì hầu như không còn sống để được nhìn thấy nắng sớm ngày thứ tư. “Không sai!Có điều, bây giờ ta không thể ra khỏi kinh được cho nên, ngươi phải giúp ta một lần!” Nàng và Sở Tùy Phong có hẹn ước ba ngày, nếu nàng rời khỏi kinh thành, hắn nhất định sẽ biết. “Ngươi muốn giết ai? Ta có thể giúp ngươi giết hắn, không cần đến người của Tam Tuyệt đường ra tay!” Bạch Lộng Ảnh nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lực chú ý vẫn đặt lên gương mặt của Mạch Trục Vân. Lông mi khẽ động, Mạch Trục Vân chỉ tiện đà cười nói:“Nếu để ngươi ra tay thì ta đâu cần phải trực tiếp chạy đến đây. Ta không muốn chuyện này liên lụy đến ngươi, nếu kẻ đó chết, ngươi sẽ gặp bất lợi!””Ha ha, nói như vậy, ta đã biết người ngươi muốn giết là ai. Vì sao?” Mạch Trục Vân nâng tay lên, ra vẻ thoải mái cười, nói:“Muốn giết người cũng cần lý do sao?” Bạch Lộng Ảnh gật đầu, cười nói:“Đúng vậy, suýt nữa thì ta quên mất chính vị nào đầu têu ra xung đột ở Triều Nguyệt lâu cho nên cần chi phải quan tâm đến lý do.” Mạch Trục Vân bình tĩnh nhìn vào mắt hắn:“Bạch Lộng Ảnh, ngươi không chế nhạo ta vài câu thì ăn không ngon ngủ không yên phải không?” “Rồi rồi, không biết Tà công tử muốn tại hạ nói sao mới vừa lòng đây?” “Quên đi, ta biết con người của ngươi mỗi khi văng từ ra là thối từ đó, nghe hay không cũng vậy. Tóm lại, kẻ này, ta quyết định lấy mạng rồi, còn chuyện thương lượng bên phía Tam Tuyệt đường, ngươi giúp ta giải quyết ổn thỏa!” “Ngươi đã tới tìm ta, cũng chính là đã tin tưởng ta, yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng! Có điều, tiền bạc......tính sao đây?” Bạch Lộng Ảnh cố ý híp mắt, cười hỏi. “Tiền bạc, đương nhiên sẽ tới tay ngươi!” Mạch Trục Vân hào sảng nói một câu. Bạch Lộng Ảnh vội ho một tiếng:“Vậy, Tà công tử cũng nên làm gì đó tỏ thành ý một chút? Đúng không?” “Làm gì đó? Thành ý cái gì?” Mạch Trục Vân biết rõ còn cố hỏi, rồi sau đó vờ như bừng tỉnh, vươn tay vỗ vai hắn, cười nói:“Cùng lắm thì sau khi mọi chuyện thành công tốt đẹp, ta mời ngươi một bữa cơm thịnh soạn!” “Khụ khụ, Tà công tử thật hào phóng a, ta còn nghĩ ngươi sẽ khiêm tốn nói sẽ từ từ trả tiền cho ta. Ôi! Mấy chục vạn lượng đột nhiên trở thàng một chầu cơm, xem ra ta phải cân nhắc lại quyết định của mình cho thật cẩn thận, xem thứ ta muốn ăn thế nào mới đủ lấy lại quyền lợi!” Bạch Lộng Ảnh tiếp tục chế nhạo nàng. “Được lắm, Bạch Lộng Ảnh! Bộ ngươi là kẻ thiếu tiền à? Bản công tử coi tiền tài như cặn bã, điều này ngươi cũng hiểu rõ, lại càng.... không có tiền, nếu không thì làm sao ta phải tìm đến tận ngươi nhờ giúp đỡ?” Nói xong, Mạch Trục Vân không hề tiếp tục, xoay người bước đi. Bạch Lộng Ảnh sải bước theo kịp, cùng đi bên cạnh nàng. “Ta biết đường, không cần khách khí!” Mạch Trục Vân cười cười. Nhưng hắn không nói gì, vẫn là cùng nàng sóng vai rời khỏi núi. “Mạch Trục Vân,“ Hắn đột nhiên mở miệng,“Khi nào thì rời kinh?” Mạch Trục Vân sửng sốt một chút, rồi sau đó mở miệng cười rạng rỡ, nói:“Ngày kia” “Ngươi có quay về không?” Âm thanh trầm thấp mang đầy ý thăm dò, trên mặt cũng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. “A, tự khi nào Bạch công tử đã biết cảm giác luyến tiếc sự ra đi của ta rồi nhỉ......” Lời còn chưa nói xong thì đã bị một cái ôm ấm áp bủa vây. Mạch Trục Vân trừng mắt nhìn, đang muốn giãy dụa thì sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp của hắn: “Để ta ôm ngươi một lát, đừng nhúc nhích!”Cánh tay của hắn cường tráng mà hữu lực, ôm chặt nàng khảm sâu vào ngực mình, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của hắn, cơ thể ahwns có chút không khống chế run lên, tim đập nhanh hơn bình thường, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Thật lâu sau, hắn mới chịu buông nàng ra:“Thật tình, bị ngươi dọa nên có chút thất thố!” Nói xong, sang sảng nở nụ cười,“Hôm nay ngươi rất ngoan, so với tính tình của một Tà công tử ngày thường thì khác đi nhiều, quả nhiên khoác bộ nữ trang trên người thì dịu dàng hơn một tí!” Mạch Trục Vân quyệt miệng, giơ nắm đấm, trừng mắt hắn:“Gì đây, ngứa da? Muốn ăn đấm?” “Không dám không dám, nếu bởi vì ta mà hình tượng thục nữ của ngươi bị hủy thì ta cảm thấy rất có lỗi a, thôi đi nhanh đi, không tiễn!” Nói xong, đưa mắt nhìn về phía dưới núi. “Hừ, ta khắc ghi món nợ này trong đầu rồi, chờ đến khi nào ta rảnh rỗi quay về nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!” Mạch Trục Vân vừa đi vừa cảnh cáo, nhưng không có quay đầu. “Ừm!” Ta sẽ chờ nàng trở về! ...... Ngay khi ước định ba ngày giữa Sở Tùy Phong và Mạch Trục Vân sắp đến thì vào giờ tý, trước cửa Phong vương phủ đột nhiên xuất hiện một vị cô nương áo trắng. “Đem bức thư này giao cho vương gia nhà các người, nói rằng có một cô nương họ Vân đưa tới!” Sau khi đưa thư xong, cô gái mang một thân áo trắng đó xoay người rời đi. Bên trong thư phòng Vương phủ, hai bóng người anh tuấn cao lớn đứng chờ đợi, tuy rằng đứng thẳng người, nhưng nếu chú ý thì có thể nhận ra nét mặt lo lắng của bọn họ. Vương gia đều cứ ngây người trong thư phòng đã một ngày, thậm chí cơm ngày ba bữa vừa mới bưng lên, động đũa một chút rồi chỉ vài giây sau đã gọi người mang ra ngoài. Gần nhất tình hình biên cảnh không có chuyển biến mới, bọn họ cũng thật sự không đoán được vương gia đang nghĩ gì. Trước kia vương gia cũng thường ngồi ở thư phòng, không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy, nhưng hôm nay lại không giống cách cư xử bình thường, chỉ ngồi yên đó ngẩn ngơ, hơn nữa, vương gia còn không có dấu hiệu rời khỏi phòng. Trong thư phòng, thứ ánh sáng nhu hòa kéo dài thân ảnh cao lớn sau đó dừng lại nơi gương mặt bạch ngọc không tỳ vết, hai kiểu tông màu một đen một sáng tạo một cảm giác thương cảm mà tịch mịch. Sở Tùy Phong ngồi bên bàn công sự, trong tay cầm một cây bút lông nhỏ tinh xảo, một tay đè lên tờ giấy trắng, tập trung tinh thần luyện tự. Bút vừa hạ xuống, cũng là qua một thời gian dài, một cây bút khác vừa mới được quét mực tiếp tục đặt lên trang giấy thì mới phát hiện ra mình đã vô thức ghi gì lên đó. Ngoài cửa tiếng bước chân truyền đến, đột nhiên hô hấp của hắn trở nên dồn dập, căng thẳng, dừng động tác trên tay, nghe động tĩnh bên ngoài. “Tề đại nhân, thư của vương gia!” “Ai đưa tới? Kiểm tra chưa?” “Bẩm đại nhân, đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. Người đưa thư là một vị cô nương, nói là họ Vân......” “Trình vào!” Âm thanh cứng cỏi mà lạnh lùng vang lên lập tức đánh gãy lời nói của thủ vệ bên ngoài. Tề Cần cầm lấy thư, kiểm tra lại một lần sau đó mới an tâm đưa vào. Vừa vào cửa liền cảm nhận được ánh mắt sắc bén của vương gia, Tề Cần không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi rùng mình, hắn đâu có làm sai chuyện gì a. Nhưng tiến thêm vài bước nữa mới phát hiện, ánh mắt vương gia hoàn toàn đặt lên bức thư trong tay hắn. Trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất: Vương gia, ngài không thèm quan tâm đến chúng thuộc hạ sao? Đưa bức thư trao tận tay vương gia, hắn thức thời lui ra, rồi như ma xui quỷ khiến quét mắt nhìn lên bàn công vụ, nhìn lên tờ giấy với nét chữ chằn chịt, hắn dường như sửng sốt không thôi, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vương gia nhưng vị vương gia cẩn trọng của bọn hắn lần này lại hoàn toàn không chú ý tới hắn. Sở Tùy Phong cầm bức thư trong tay, nhìn hơn nữa ngày, nhưng cũng không có biểu tình hay động tác gì thêm, chỉ có cầm thư và nhìn thư. Trong lòng Tề Cần cả kinh, vô thanh vô thức lui ra. Ngay khi định đóng cửa lại, liếc mắt nhìn thêm lần nữa thì phát hiện, vương gia vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào lá thư. “Làm sao vậy?” Đợi hắn đi ra ngoài, Tề Ân lặng lẽ hỏi hắn.”Từ khi nào vương gia lại có quen biết với vị cô nương họ Vân?” Tề Cần lắc đầu:“Không biết!” Hắn chỉ biết là, trên tờ giấy mà vương gia ghi mới đây chỉ toàn là ba chữ - mà ba chữ này không gì xa lạ mà chính là tên của thần trộm giang hồ nổi tiếng khắp kinh thành, chỉ mấy chữ đó thôi mà ngài ấy lại có thể ngồi cả ngày để viết. Nhưng vì sao, vì sao lại phải là tên nam nhân đó, vì sao lại phải là tên trộm đó? “Ngày mai hẹn nhau nơi mái đình giữa hồ, không gặp không về!” Khóe miệng Sở Tùy Phong cong lên một nụ cười ấm áp. P/s: Có ai đoán được Vân cô nương định giết ai không ạ? Có cô nhóc nào thắc mắc quyết định của nàng không ạ? Hẹn chương sau hé mở toàn bộ....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]