Ngày hôm sau, vẫn là một trời nắng ấm và đầy gió.
Trước cửa cung, bách quan tề tụ đông đủ.
Một thân áo long bào màu vàng Sở Lâm Uyên đứng trước bách quan, uy nghiêm mà trang trọng. Đứng phía sau là Sở Tùy Phong, một thân triều phục màu đen, bá đạo mà lãnh tình.
Ca Thư Nhược Ly bế Ca Thư Hàm Tuyết sau đó đối mặt với Sở Lâm Uyên.
Ca Thư Hàm Tuyết không chịu nổi gió lùa vào, cảm thấy khó chịu cho nên toàn thân được bọc một lớp áo lông trắng, nhưng nhìn vào vẫn không tạo cảm giác phì nề mà ngược lại còn khiến cho người ta nảy sinh loại thương cảm với sự yếu đuối và nhu nhược của nàng.
Dung mạo tuyệt mỹ của nàng được khe khuất bởi một tấm khăn sa màu hồng nhạt thế nhưng đôi mắt hẹp dài vẫn lộ ra ngoài, trong đôi mắt ấy đã không còn sự lông bông kiêu ngạo giống như lần đầu tiên nàng tiến cung và lại mang theo một tia sợ hãi, hoang mang.
Một cô gái cá tính ngang ngược chỉ bởi vì một lần bị Mạch Trục Vân đùa giỡn, mà lại trở nên đáng thương thế này.
Tầm mắt của Sở Lâm Uyên chỉ lướt qua người nàng sau đó lập tức dời đi nhìn thẳng vào Ca Thư Nhược Ly.
Ca Thư Nhược Ly cúi đầu âu yếm nhìn hoàng muội, thấy nàng dường như không có phản ứng bèn bất đắc dĩ thở dài. Lẽ nào hắn thực sự đã sai rồi? Chỉ yêu thương vuốt nhẹ đầu nàng, ôn nhu nói:“Hoàng muội, gió lớn, lên kiệu ngồi trước đi!”
“Ừm!” Nàng mềm mại lên tiếng, âm thanh yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-tac-phi/1511289/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.