"Đây....đây là....vương....." Từ ma ma đã mất hết bình tĩnh, mặt tràn đầy hoảng hốt. Cung nữ và thái giám cũng quỳ xuống rung rẩy không dám ngẩng đầu. Vương gia đúng là đáng sợ là quỷ mà còn có thể hiện về sáng sớm.
"Ma ma! chàng ấy không phải quỷ đâu" Lãnh Băng Châu lên tiếng đánh vỡ sự kinh hoảng của mọi người
"không phải....ngài ấy?" Từ ma ma vẫn còn chưa hết hoảng sợ kéo Lãnh Băng Châu ra sau mình
"bổn vương thật sự chưa chết" Long Quân Thương có chút dở khóc dở cười. Sợ thành như vậy mà vẫn không quên Lãnh Băng Châu. Xem ra mọi người đều thật lòng yêu thương nàng ấy. Tiến đến kéo người vào lòng Long Quân Thương cùng Lãnh Băng Châu tiến vào.
"Đi...mau đi báo cho hoàng thượng" Từ ma ma từ trong khiếp sợ bừng tỉnh. Sau đó nói với một thái giám đang quỳ kế bên, thái giám vừa run vừa sợ loạng choạng chạy ra ngoài.
"Từ ma ma....Châu nhi đến sao?" thái hậu có chút đau đầu ngồi trên ghế quý phi
"mẫu hậu" Long Quân Thương nhìn bà tiều tụy như vậy xót xa tiến đến cầm tay bà
"Thương nhi" thái hậu nghe giọng nhị nhi tử liền có chút *kinh nghi mở mắt nhìn. Nhìn thấy đứa con đã được an táng ở hoàng lăng lại bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình bà liền không tin được.
"Mẫu hậu! nhi tử bất hiếu một năm qua làm mọi người lo lắng" Long Quân Thương quỳ xuống trước mặt bà, Lãnh Băng Châu cũng quỳ bên cạnh
"Không phải con rơi xuống vực rồi sao? con làm sao...làm sao...." lời nói của thái hậu đều biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-phi/899066/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.