“ Vũ Nhi, mau đi chuẩn bị, mẫu thân đưa con rời Xuân Vụ sơn.”
“ Mẫu thân người đưa con đi đâu?”
“ Ta đưa con đi tìm phụ thân.” Nữ nhân dịu dàng xoa đầu tiểu oa nhi, ánh mắt nàng nồng đậm ưu thương. Nữ nhân đó là mẫu thân của nàng. Cho đến hiện tại, nàng vẫn không cách nào lý giải ánh mắt mẫu thân khi đó: là đau thương, là không cam tâm hay là tuyệt vọng? Hoặc giả là tất cả những cảm xúc đó đi!
Mẫu thân mang nàng một đường từ Xuân Vụ sơn tới Vân phủ kinh thành, giao cho Vân gia tướng quân. Người xoa đầu nàng dịu dàng nói “ Con gái, mẫu thân có lỗi với con, ở bên ta đã không còn an toàn nữa. Ngoan, ở lại đây cùng phụ thân con, ông ấy sẽ thật yêu thương con.Phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết không?” Nói rồi người rời đi, không một lần ngoảnh lại, mặc cho nàng có khóc lớn thế nào, mặc cho nàng có gọi người như thế nào. Không hề, không hề ngoảnh lại. Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn bóng người nhỏ dần,nhỏ dần rồi biến mất. Mẫu thân, ta hận người! Suy nghĩ đáng sợ đó nảy ra khiến chính nàng phải giật mình.
Vân Phương Vân tướng quân, đón nàng hồi phủ với danh phận tứ tiểu thư, con gái của một nữ nử lầu xanh cùng ông một thời là hồng nhan tri kỷ. Hay cho một cái thanh lâu nữ tử! Mẫu thân nàng... Mẫu thân! Người thấy rồi chứ? Yêu thương ta ư? Ông ta coi ta không bằng một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ! Còn người?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2284063/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.