“Oa, sư phụ cứu con! Con sắp chết rồi!” Tiếng khóc của ăn mày nhỏ như nước tràn đê vỡ, sư phụ tới rồi! Y được cứu rồi!
“…” Ân Tiếu Mặc đầu đầy hắc tuyến nhìn tiểu tử kia không ngừng lau nước mũi vào tay áo mình.
“Sư phụ, nàng ta ép con uống thuốc độc!” Ăn mày nhỏ ủy khuất khiếu nại, ánh mắt nhìn Vũ Quân đầy ai oán.
“Đưa thuốc giải ra!” Âm thanh của Ân Tiếu Mặc nhất thời trầm xuống, chỉ là một đứa trẻ, nữ nhân kia lại xuống tay dụng độc?
“Không có!” Vũ Quân cười đến xấu xa, không nhân cơ hội này chỉnh tiểu tử kia, còn đợi khi nào chứ?
“Ngươi…” Ân Tiếu Tiếu thực sự muốn nghẹn chết. Một mạng người đó, nàng ta cư nhiên cười vui vẻ như vậy? Chưởng lực đánh tới, lại bị Mạc Kỳ Phong phất tay tạt lại, khiến y thật miễn cưỡng mới có thể đứng vững. Nội lực của nam nhân này quá khủng bố, xem ra dùng bạo lực đoạt thuốc giải là chuyện không thể rồi.
“Ây, Mạc Kỳ Phong, không được ra tay!” Lại nghe nữ tử kia gấp gáp, Ân Tiếu Mạc ngây ngốc, Mạc Kỳ Phong mày kiếm nhíu lại.
“Người quen của ta!” Nếu nàng không nói sự thật chắc sẽ có người mất mạng đó. Mạc Kỳ Phong sẽ không vì nàng, nhưng vì mặt mũi của hắn, tuyết đối sẽ không tha cho Ân Tiếu Mặc nha.
“Nhân phẩm tệ hại như vậy, ta có quen ngươi sao?” Ân Tiếu Mặc trực tiếp cự tuyệt không cho ai kia mặt mũi.
Khóe miệng Vũ Quân giật giật, đừng tưởng nàng không thấy khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2284023/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.