Tiếu Mặc trong vòng nửa tháng, huy động toàn bộ nhân lực trinh sát của Lan Nhược phường, vẫn không cách nào tìm thấy tung tích của Vũ Quân. Vân Phương chết rồi, Mạc Kỳ Phong cũng chết rồi, y tính cách của nha đầu này, chỉ sợ sẽ nghĩ quẩn. Ở nơi khác, người của Mạc Kỳ Phong cũng bị Diệp Minh lôi ra toàn bộ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, huống hồ, hắn cũng không tin Mạc Kỳ Phong sẽ đơn giản mà chết đi như vậy.
Sáu tháng sau, Ân Tiếu Mặc đến Cảnh quốc tìm Vũ Quân, có tin báo nhìn thấy người ở đó.
“Tiếu Tiếu?”
Tiếu Mặc có chút khó tiêu nhìn người trước mặt. Vẫn là vạt áo trắng không chút bụi trần, nhưng là người gầy đi một vòng. Còn có cái bụng lớn nhô lên.
“Thực tốt. Ta tính nửa tháng nữa đi tìm các ngươi.”
“Mẹ nó! Sao ngươi không đi chết đi? Còn chơi trò mất tích?” Tiếu Mặc nhìn nữ tử, vừa đau lòng vừa giận, muốn vung tay đánh nàng một cái, lại đau lòng nhìn khuôn mặt đã gầy đến khó coi của nữ tử. Cả người đều không tốt, duy chỉ có cái bụng lớn một cách bất thường, cho dù mang thai bảy tháng, bụng cũng không nên lớn như vậy.
“Vũ Nhi, ngươi gầy!” Bàn tay giơ lên trở thành đau lòng xoa gò má gầy guộc của Vũ Quân.
“Bọn chúng thật ngoan!” Nữ tử dịu dàng xoa cái bụng lớn vượt mặt, cả người toát ra hương vị mẫu tính.
“Bọn chúng?...Ngươi…”
“Ừ, là song thai.” Từ lúc năm tháng bắt mạch cảm thấy, nàng luôn cảm thấy như giấc mơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283887/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.