Tuyết trắng giăng giăng, nam tử ngồi trên xe lăn bằng gỗ khẽ lên tiếng.
Ngoài ý muốn, hai tiếng “Vũ Nhi” thật khẽ khàng này lại khiến người ta chấn động. Vũ Quân vừa xoay bước vội vàng quay lại, không dám tin vào mắt mình.
“Phong! Kỳ Phong…” Không kịp suy nghĩ bụng đang ẩn ẩn từng cơn đau dồn dập, Vũ Quân chạy ra khỏi phòng.
Bàn tay run rẩy chạm vào mặt nam nhân, nước mắt không tiếng động rơi xuống, nàng không dám mạnh tay dù chỉ một chút, chỉ sợ nam nhân trước mắt sẽ giống như bao lần trong giấc mơ của nàng lập tức biến mất.
“Ta về rồi.” Nam nhân khẽ vuốt tóc nàng, đau lòng nói.
Vũ Quân nghiêng người ôm lấy nam nhân, mặc kệ xe lăn vướng víu, nàng ôm lấy nam nhân, cúi đầu trên vai hắn, hung ác mà cắn.
“A…đ..đau..”
“Chàng về rồi, thật sự trở về rồi.” Nam nhân trầm mặc ôm thiếu nữ, đáy mặt xẹt qua một tia bối rối không dễ thấy.
“Ta rất nhớ chàng.”
“Sau này sẽ luôn ở bên nàng, sẽ không để nàng một mình nữa. Sẽ luôn ở bên nàng, một đời.”
“Phong…Á…” Vũ Quân đau đớn ôm bụng.
“Mau! Mau đỡ phu nhân vào phòng!” Bà đỡ ngây ngốc nãy giờ bị dọa tỉnh, vội vàng thúc giục. Lén nhìn sắc mắt người đứng ở cửa phòng nãy giờ, lại nhìn đôi nam nữ bên ngoài sân, vị công tử này cũng quá…gì rồi, thê tử ngang nhiên ôm ấp nam nhân khác, vẫn có thể an tĩnh đứng trong này.
Tiếu Mặc nghe thấy bà đỡ nói, hốt hoảng chạy ra lôi kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283885/chuong-79-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.