Bị An Ninh nhắc nhở như vậy, Chúc Nhanmới nhớ tới sự tồn tại của con.
Anh nhìn chung quanh một chút, hơi lúngtúng đón cục cưng từ trong tay Vương Anh, nhìn thoáng qua sau sắc mặthơi thay đổi, cũng không có tính cho An Ninh nhìn, có chút bối rối nói:“Con chúng ta…… hơi xấu.”
Trong nháymắt, ba người phụ nữ trong phòng bệnh đều cười, mà ngay cả người giúpviệc canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh cũng nhịn không được mà cười.“Nhan nhi, lúc con mới ra sinh cũng xấu như vậy.”
Từ Thư Nhã nhớ tới bộ dạng nhiều nếp nhăn của Chúc Nhan lúcmới ra sinh, cười dữ hơn.“Lúc Ninh Ninh mới ra đời thời cũngnhiều nếp nhăn, nhưng mà con bé so với đứa nhỏ này vẫn trắng hơn mộtchút.”
Vương Anh cũng nhớ lại chuyện cũ.
An Ninh là đứa con đầu tiên của bà, khi đó nhìn sinh mạng nhỏ trong ngực, bà thật muốn đem hạnh phúccủa toàn bộ thế giới cho con.
Nhưng mà vận mệnh trêu người, lại khiếncho đứa nhỏ này chịu nhiều khổ sở như vậy.
Trong lòng bà hơi áy náy, kểtừ khi sinh cục cưng, bà đối với An Ninh…… Thật sự là không tốt.Một sinh mạng mới ra đời, cứu vớt mọi người.
Chúc lão gia vung lên tuyệt bút, ban tên cho đứa trẻ là An Sinh, Chúc An Sinh.An Ninh sau khi sinh xong ở bệnh việnmột tuần thì thu dọn đồ đạc về nhà.
Lần cuối cùng kiểm tra thân thể sauđó ý tá nhỏ ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc vẻ mặt hâm mộ nói với AnNinh:“Cô thật sự là một người phụ nữ hạnhphúc, chồng cô mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thieu-truy-the/3249215/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.