“Tiên sinh, anh rớt đồ!”
Ngay từ lúc ra cửa khẩu kiểm tra an ninh,An Ninh đã chú ý tới bé trai trẻ tuổi cao lớn này đi ở phía trước cô.
Rõ ràng chỉ là một bóng lưng mà thôi, cũng đã làm cho cô nhịn không đượcmà nhìn lại.
Dáng người rất đẹp, tư thế bước đi cũng rất đẹp.
“Nhankhống”
cũng giống như An Ninh vậy, cố gắng khắc chế mình, mới không cónhất thời kích động mà chạy tới trước mặt người ta “Nghiên cứu đếncùng”
.
Có điều, cô cũng không có ý định đi theo phía sau ra khỏi sânbay.
Chỉ là cô không nghĩ tới thật sự có một cơ hội để xem khuôn mặt trẻ con của người con trai này.
Nếu như cô có năng lực tiên đoán, biết ởnơi này gặp mặt sau đó sẽ có nhiều chuyện phát sinh, đánh chết cô, côcũng không vì bóng lưng anh tuấn của đối phương mà xen vào việc củangười khác .Trong nháy mắt khăn giấy ở trong túi áo rơi ra, Chúc Nhan cũng cảmgiác được.
Chỉ là một túi khăn giấy thôi mà, anh hoàn toàn không cầnthiết mạo hiểm mà nhặt về.
Hơn nữa, bọn cận vệ đi theo phía sau anh cách đó không xa nhất định sẽ thay anh nhặt lên.
Nhưng mà, lúc nghe An Ninhnhắc nhở , anh vẫn là nhịn không được mà quay đầu lại.
Đúng vậy, nhịnkhông được, bởi vì giọng nói của An Ninh rất êm tai.
Hai mươi năm quaChúc Nhan chưa từng nghe giọng nói êm tai như vậy, ở mùa hè nóng bức này gần như có thể, mang đến hơi thở nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thieu-truy-the/3249171/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.