Diệp Lãnh lập tức xông về phía trước ngăn lại hành động của hắn, lúc chạm vào bàn tay lạnh lẽo đang cầm dao, Diệp Lãnh xác định hình ảnh bản thân vừa thấy không phải ảo giác.
Địch Húc Nghiêu rất bình tĩnh, thật sự rất bình tĩnh.
“Em đang làm gì vậy?” Trước khi hắn đâm xuống, Diệp Lãnh đã đoạt lấy con dao trên tay rồi ném sang một bên.
“Em chỉ dọa hắn thôi.” Địch Húc Nghiêu nở nụ cười, nhờ nụ cười này, khuôn mặt lãnh lẽo mới ấm trở lại, cười cực kỳ ấm áp: “Anh Lãnh, anh nghĩ em sẽ xuống tay thật sao?”
Tim Diệp Lãnh đập thình thịch.
Cậu chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát truyền tới, sau đó Cố Bạc Tình cũng đến nơi.
Cố Bạc Tình còn gấp hơn cả cảnh sát, đi thẳng tới trước mặt Diệp Lãnh, kéo cánh tay bị dao đâm của cậu.
“Bị thương?” Hắn hỏi.
Lúc này Diệp Lãnh mới phát hiện cánh tay mình bị thương, chảy máu đầm đìa, hơn nữa miệng vết thương còn rất sâu, không chừng lát nữa phải tới bệnh viện băng bó một chút.
Nhưng hiệp sĩ cứu người sao có thể kêu đau, mặt Diệp Lãnh trắng bệnh, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Chừng này có là gì.”
Cố Bạc Tình đang nghĩ mình có nên mua bảo hiểm tai nạn cho bản thân và bạn cùng phòng không.
Không phải hắn quan tâm Diệp Lãnh, mà tên nhóc này lâu lâu lại gây chuyện, nhỡ một ngày cậu ngỏm củ tỏi thì ai chia đôi tiền thuê nhà với hắn?
Cố Bạc Tình hỏi han xong, cảnh sát cũng bắt hết đám lưu manh vừa chạy trốn.
Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thieu-mary-sue-cung-ba-dao-tong-tai-he-ben-nhau/1127837/chuong-22.html