Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Sở Tụ cảm thấy chính mình vừa rồi quá mất bình tĩnh, không đầu không đuôi đã nói lung tung một trận, từ ngự thư phòng đi ra rồi đi một đoạn đường, được gió thổi qua, đầu óc thanh tỉnh không ít. Tuy rằng cảm thấy cùng Hoàng đế đàm tình thuyết ái thì có rất nhiều phương diện đều thật phiền, nhưng chính mình nói như vậy cũng thật sự quá là mất mặt, một đường suy nghĩ, trong lòng ê ẩm rầu rĩ, lại cảm thấy không xong mà mặt mũi đỏ đến mang tai.
Dọc theo đường đi gặp được rất nhiều thái giám cung nữ, mọi người một mạch thi lễ rồi né sang nhường đường. Sở Tụ không nhớ đường mà tiếp tục đi tới, đi đến một gian đường mòn trong ngự hoa viên có hoa cỏ cây cối và cầu đá. Ngự hoa viên rất lớn, cậu cũng không thể nhớ được phương hướng, cuối cùng thì không tìm được đường trở về.
Lại nói, ngự hoa viên chia làm nội ngoại hai phần, nội viện là Hoàng đế cùng hậu phi sở dụng, Sở Tụ cảm thấy chính mình ở trong đó nơi nơi đi loạn, nói không chừng vào nội viện, sẽ làm cho người nắm được nhược điểm.
Nhưng là, bây giờ còn chưa tới mùa xuân tháng ba ấm áp, hoa nở cũng không tốt, bên ngoài tuy rằng có ánh mặt trời nhưng gió cũng khá lớn, căn bản trong ngự hoa viên không ai ngắm cảnh. Sở Tụ nhìn xem khắp chốn cũng không thấy một bóng người, đang muốn tìm ai đó chỉ đường nhưng không tìm được, đành phải đi vào lương đình gần giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thao-ham-tri/2376100/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.