Phiêu bạc diệc như nhân mệnh bạc
Không khiển quyển thuyết phong lưu
“Nói! Nói! Ta nói còn không được sao? Khách quan, ngài buông ra trước đã! Ôi! Ôi! Ngài buông ra đã!”
“Nói!” Lãnh Thanh nhẹ buông chưởng quầy xương cốt như nhũn ra xuống bàn.
“Vị, vị khách quan kia vừa rồi quả thật vẫn ngồi ở đó. Bất quá không biết từ đâu toát ra vài người, đã kéo vị khách quan đó đi rồi.” Chưởng quầy sợ hãi vì mình không ra tay ngăn cản mà bị Lãnh Thanh trách phạt, lui vào góc bàn không dám nhúc nhích.
“Là người nào?”
“Người nào……” Chưởng quầy nghiêng đầu tự hỏi, vừa nhìn thấy sắc mặt Lãnh Thanh thêm âm trầm lập tức nhớ ra,“Bọn họ là người nào ta không biết, nhưng họ đều mặc một thân hắc y hơn nữa đều biết công phu, còn là người bên ngoài.”
“Ngươi xác định?”
“Xác định. Tiểu nhân xác định.”
Tin tức tuy rằng không nhiều lắm nhưng đối Lãnh Thanh như vậy đã đủ rồi. Xoay người ra khỏi trà quán, Lãnh Thanh trở về trang an bài người đi tìm Triệu Phỉ Khanh.
Cơn đau thống khổ như bị tê toái, toàn thân mỗi một phiến tấc đều đang thét gà, ý thức thanh tỉnh nhưng thân thể lại không còn chút sức lực để tỉnh táo. Có thứ gì đó chạm vài miệng vết thương trên môi, sau đó chính là một chất lỏng cay đắng chảy ra, xộc vào xoang mũi.
Gian nan mở mắt, Triệu Phỉ Khanh nhìn thấy một gương mặt nam nhân ngày xưa rất quen thuộc, nhưng hiện tại lại rất xa lạ.
“Phỉ Khanh, ngươi cuối cùng tỉnh lại, làm ta lo lắng muốn chết.” Nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-thanh/110960/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.