Chương trước
Chương sau
Dư Hồng Thu biết rằng Đỗ Minh Nguyệt muốn đi xin lỗi Thúy Hân, còn thay mặt công ty xin lỗi.
Vừa nghĩ đến cô gái ngạo mạn ấy, cô ấy liền xung phong nhận việc, quyết định cũng phải đi theo cô.
“Không được, để tôi đi với cô, người phụ nữ đó không giống người tốt.”
Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy ấm áp khi biết cô ấy lo lắng cho cô.
“Nhưng không phải buổi tối cô phải đi mua sắm, ăn tối với Triệu Thu Huyền à?”
Khi Dư Hồng Thu nghe vậy, cô mới nhớ ra.
“Đúng nhỉ, Minh Nguyệt à, xin lỗi nhé!”
“Không sao đâu, cô đi đi, tôi sẽ không sao đâu mà.”
Thời gian trôi như cát chảy, vẫn chưa kịp nhận ra thì nó đã trôi đi mất rồi.
Buổi tối, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống thành phố, mọi thứ như trở nên vàng vọt.
Dư Hồng Thu và Đỗ Minh Nguyệt bước đi bên nhau, sau đó Dư Hồng Thu nhận điện thoại, vui vẻ chạy ra cửa công ty.
Trước cửa công ty có một bóng người, quay đầu lại nhìn thấy Dư Hồng Thu thì nở nụ cười nhẹ.
“Triệu Thu Huyền, sao cậu lại đến công ty? Không phải bảo cậu ở đó đợi tớ à? Chạy đến đây xa lắm đó!”
Triệu Thu Huyền lắc đầu: “Cũng không xa lắm, đúng lúc có xe nên chạy tới đây luôn.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn họ, không biết tại sao, cô cảm thấy hơi ghen tị.
Triệu Thu Huyền cũng nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, nụ cười trên mặt cô biến mất, thay vào đó là vẻ xấu hổ.
Sau khi Dư Hồng Thu thấy sự lúng túng của Triệu Thu Huyền, cô lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Triệu Thu Huyền, đây là Minh Nguyệt.”
Sau khi nghe xong Triệu Thu Huyền lườm lườm cô, dù thái độ vẫn kiêu ngạo như vậy, nhưng lại có chút gì đó thân thiết hơn.
“Tất nhiên là tớ biết rồi, tớ cũng không mù.”
Dư Hồng Thu cười vui vẻ, sau đó chào tạm biệt Đỗ Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, tôi đi đây!”
Đỗ Minh Nguyệt vẫy tay: “Đi đường cẩn thận!”
Bóng dáng họ ngày càng xa dần rồi biến mất, Đỗ Minh Nguyệt đút tay vào túi, suy nghĩ vu vơ.
Đi thăm bệnh thì cũng phải mang theo thứ gì đó để gặp bệnh nhân nhỉ, trái cây hay là hoa, thôi thì mua cả hai vậy.
Sau khi mua một ít trái cây và hoa, Đỗ Minh Nguyệt đến bệnh viện của Thúy Hân.
Đúng như lời Trình Tuấn Dương nói, có một nhóm phóng viên vây quanh bệnh viện, nên Đỗ Minh Nguyệt lựa chọn đi bằng cửa sau.
Tìm thấy phòng bệnh của Thúy Hân, hít một hơi thật sâu, gõ cửa.
Có một giọng nữ từ bên trong vọng ra: “Vào đi, sao vào lâu thế này đói chết mất.”
Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cô ta lập tức cảnh giác.
“Cô là ai?”
Đỗ Minh Nguyệt đặt những thứ trong tay lên bàn, nói: “Cô Thúy Hân đừng căng thẳng, tôi là nhân viên của tập đoàn Lâm Thị, tôi tên là Đỗ Minh Nguyệt.”
Nghe thấy là nhân viên tập đoàn Lâm Thị, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng là phóng viên chứ.” Thúy Hân thở phào.
Sau đó lại lấy làm lạ, hỏi: “Họ kêu cô tới đây làm gì?”
Đỗ Minh Nguyệt trả lời: “Là như vầy, tôi cũng có trách nhiệm về sự cố của ngày hôm qua, tôi thay mặt công ty, cũng là thay mặt cho bản thân tôi, xin lỗi cô!”
Cứ tưởng cô ta sẽ lên tiếng mắng mỏ, ai ngờ Thúy Hân chỉ cười một tiếng: “Được rồi, tôi mới không tin là do cô giở trò đâu, chỗ gãy của đôi giày cao gót rất bằng phẳng, vừa nhìn là biết có người cố tình làm ra.”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, có lẽ như cô ấy không phải là quá vô lý với cô.
Nói xong, cô ấy nói tiếp: “Tôi nghĩ chuyện này còn có người khác, tôi vẫn mong Tập đoàn Lâm Thị có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, đừng trách tôi tự mình ra tay!”
Đỗ Minh Nguyệt không trả lời cô ta, chỉ liếc nhìn bàn chân băng bó có hơi lố của cô ta.
Trong lòng cô thực sự cảm thấy có chút áy náy, mặc dù chuyện này không phải do cô làm.
“Tôi thấy chân của cô hình như bị thương rất nặng!”
Thúy Hân liếc mắt nhìn chân mình, không khỏi thốt lên một câu chửi thề: “Nặng cục shit, còn không phải tại chị Cảnh à, cứ muốn bác sĩ băng thành giò heo!”
Nhìn cô ấy thế này, thật ra cũng không khó gần như ngày hôm qua. . truyện đam mỹ
Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ bị mắng một trận khi qua đây, sau đó sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện.
“Mối quan hệ của cô và chị Cảnh tốt lắm hả?” Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được hỏi thêm.
Khuôn mặt của Thúy Hân dịu đi ngay khi cô ta nghe về chị Cảnh: “Đúng vậy, chị Cảnh đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi sự nghiệp của tôi đi xuống, tôi rất biết ơn chị ấy.”
Nói xong cô ấy lại cười: “Nhưng vì chuyện của ngày hôm qua nên gần đây chị ấy rất bận.”
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cô ấy cười rất vui vẻ, cô nhận ra rằng thì ra cô ấy là một người con gái rất có cá tính.
“Đúng vậy, chị Cảnh còn phải viết đánh giá nữa đó.” Đỗ Minh Nguyệt cũng cười.
Thúy Hân nhìn Đỗ Minh Nguyệt, không ngờ trong vô thức hai người họ lại trò chuyện với nhau nhiều chuyện như thế.
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt của cô không thể không đỏ bừng, cô chạm vào mặt của mình.
Lấy làm lạ hỏi: “Có gì trên mặt tôi không?”
Thúy Hân lắc đầu, sau đó thay đổi tư thế ngồi, nói: “Hôm qua chị Cảnh vẫn luôn nói tốt cho cô ở trước mặt tôi, chị ấy nói cô không phải là người xấu, mắt nhìn người của chị Cảnh vẫn luôn rất chính xác.”
Cô thực sự không ngờ rằng trong lòng chị Cảnh, cô lại có địa vị cao như vậy.
“Chị Cảnh cũng rất tốt.”
Khi cô trở ra, thì trời đã muộn, các phóng viên trong bệnh viện vẫn đang ngồi xổm.
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, bước nhanh.
Ban đêm gió hơi lạnh, Đỗ Minh Nguyệt quấn chặt quần áo mình lại.
Lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn, là Lâm Hoàng Phong.
“Cô đi đâu?”
Vừa nhấc máy, giọng nói trầm ấm và dễ chịu của anh đã lọt vào tai cô.
Không biết tại sao, cô hơi sợ anh, nhưng sau khi nghe giọng nói của anh, cô lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn quanh, thấy một biển chỉ đường, rồi nói với anh.
Đầu bên kia im lặng một hồi rồi nói: “Cô ở đó chờ tôi, tôi đến đón cô, đừng chạy lung tung.”
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt muốn nói không, điện thoại đã bị cúp máy.
Nghe âm thanh vội vàng trên điện thoại, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi lẩm bẩm: “Chả bao giờ đợi người ta nói xong.”
Nhưng mà, cô cũng không dám chạy lung tung, bởi vì cô sợ rằng Lâm Hoàng Phong không tìm thấy cô.
Lâm Hoàng Phong đến rất nhanh, anh hạ cửa kính xe xuống, nhàn nhạt nói: “Lên xe!”
Đỗ Minh Nguyệt mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Sau khi cô thắt dây an toàn, Lâm Hoàng Phong hỏi: “Cô ăn gì chưa?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, cô đến bệnh viện sau giờ làm việc, làm sao có thể ăn cơm được.
“Vậy thì đi ăn thôi!”
“Anh cũng chưa ăn?” Đỗ Minh Nguyệt hỏi.
Lâm Hoàng Phong vừa lái xe vừa nhìn thẳng về phía trước: “Ừ, đang chờ cô, có hơi đói rồi!”
Mặt Đỗ Minh Nguyệt hơi nóng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật ra không cần phải đợi tôi!”
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt vừa nói xong, Lâm Hoàng Phong đã dừng xe lại.
“Đến nơi rồi, xuống xe!”
Đỗ Minh Nguyệt xuống xe, Lâm Hoàng Phong đỗ xe xong, hai người cùng đi lên.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, Đỗ Minh Nguyệt khẽ liếc nhìn, là Hoàng Thành Trung.
“Cậu chủ Phong, ra ngoài uống rượu không?”
Giọng nói trên điện thoại của Hoàng Thành Trung rất lớn, gần như tất cả những lời anh ta nói đều là hét lên.
Lâm Hoàng Phong cau mày và thẳng thừng từ chối: “Không đi nữa, tôi cùng Minh Nguyệt đi ăn tối bên ngoài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.