Chương trước
Chương sau
Chị Cảnh vừa nói xong, trên sân khấu đã kết thúc rồi.
Thúy Hân khập khiễu bước vào, giận dữ nói: "Chị Cảnh, chị có phải là nên cho em một lý do chính đáng không hả?"
Chị Cảnh biết lần này là sơ suất của bọn họ, vì vậy vội vã xin lỗi.
Những người mẫu không ưa cô ta cũng đang cười hả hê bên cạnh.
"Tôi thấy là bình thường quá kiêu ngạo, có người không ưa được ấy mà."
"Đúng vậy, còn tưởng là mình giỏi thế nào cơ."
"Đáng đời!"
Nghe thấy lời của mấy người kia, Thúy Hân không nhịn được mà quay đầu lại, hung dữ nói, "Im miệng hết cho tôi, còn nói thêm câu nào nữa, có tin tôi xé miệng mấy người ra không."
"Sao nào, còn không cho người khác nói nữa."
"Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Chị Cảnh tức giận nói.
Bây giờ sự việc rối loạn hết cả lên, căn bản không biết xuống tay ở đâu.
Lúc này, một âm thanh trầm ấm vang lên.
"Hôm nay chương trình có chuyện gì thế hả?"
Nghe thấy giọng nói đấy, cơ thể của Đỗ Minh Nguyệt run lên.
Lâm Hoàng Phong đi đến, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Chị Cảnh nhìn thấy Lâm Hoàng Phong đi đến, liền thu lại sự tức giận trước đó, cung kính mà gọi một tiếng, "Tổng giám đốc Phong."
Lâm Hoàng Phong gật đầu nhẹ, mấy người đang tranh cãi om sòm cũng trở nên an tĩnh.
"Tối nay có chuyện gì thế?"
Chị Cảnh hiểu rõ tổng giám đốc Phong đang muốn hỏi mình, dù sao đêm diễn thời trang này là do mình lên kế hoạch.
"Tổng giám đốc Phong, là giầy xảy ra vấn đề ạ.” Chị Cảnh trả lời.
"Sao lại thế? Không kiểm tra sao? Là ai đưa giày đến?"
"Là tôi đưa giày đến, tôi rất xin lỗi, nhưng mà tôi đã cẩn thận kiểm tra rồi.” Đỗ Minh Nguyệt mở miệng nói.
Lâm Hoàng Phong vừa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, vẻ mặt của anh không có biểu cảm gì, nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt lại có chút sợ hãi.
"Cẩn thận kiểm tra rồi? Mà vẫn xảy ra tình huống như khi này?” Đột nhiên giọng nói Lâm Hoàng Phong trầm xuống.
Đỗ Minh Nguyệt biết rõ, chuyện xảy ra đến bước này, cô cũng phải chịu phần lớn trách nhiệm.
Thúy Hân là người mẫu của công ty này, bây giờ cô ta bị trẹo chân rồi, còn không biết sẽ có chuyện gì nữa.
"Tôi cảm thấy rằng, tập đoàn Lâm Thị cần phải cho tôi một lời giải thích, tôi và cô gái này không thân không thích, người hại tôi chắc chắn là người khác.” Ánh mắt của cô ta nhìn quét qua dàn người mẫu.
Đám người kia vừa nghe thấy liền không vui, "Cô có ý gì hả? Cô nói là bọn tôi hại cô hai sao?"
"Cô không biết xấu hổ hả?"
"Có phải hay không thì điều tra xem, xem xem rốt cuộc có ai đang giở trò quỷ không?” Thúy Hân nói vô cùng kiên định.
"Được thôi, tra thì tra, ai sợ ai cơ chứ!"
"Đủ rồi!” Lâm Hoàng Phong quát một tiếng, "Lương tháng này trừ một nửa."
Dễ nhận thấy câu cuối cùng là nói với Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt hé môi, trong lòng có chút không cam tâm.
"Tôi có thể nhận trừng phạt, nhưng chuyện này, tôi vẫn muốn làm sáng tỏ.” Cô nhìn Lâm Hoàng Phong, dùng giọng đanh thép mà nói.
Lâm Hoàng Phong không có trả lời lại cô, trái lại còn bảo Tiêu Hồng Quang đưa Thúy Hân đến bệnh viện.
Lúc Thúy Hân rời đi, nhìn thoáng qua Angela.
"Về đi. Chuyện này, tôi sẽ điều tra rõ ràng, Cảnh Duệ, tốt nhất là cô viết cho tôi một bản kiểm điểm."
Cảnh Duệ chính là chị Cảnh, chị Cảnh không dám không làm theo, liền đồng ý.
Còn ánh mắt Lâm Hoàng Phong cũng không dừng lâu trên người cô, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút khó chịu.
Người đàn ông này đối xử với cô, vốn dĩ không có chút tin tưởng nào.
Dư Hồng Thu lôi Đỗ Minh Nguyệt, dường như đang ra hiệu cho cô rời đi.
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì mà rời khỏi hiện trường.
Ngày hôm sau, lúc đi đến công ty, đã lan truyền chuyện rắc rối của Đỗ Minh Nguyệt.
Lâm Đạt lắc eo đi đến, dường như đang chế nhạo cô.
"Mọi người được thật đấy, vừa tới đã có vụ lớn như vậy rồi."
Đỗ Minh Nguyệt đang bận ôm tài liệu công việc trong tay, vốn dĩ không phản ứng với cô ta, Dư Hồng Thu cũng xem cô ta như không khí.
Điều này làm cho vẻ mặt Lâm Đạt có chút khó chịu, cô ta tốt xấu gì cũng là chủ quản, bây giờ lại bị hai người mới khinh thường.
"Tôi đang nói chuyện với hai người đấy, mấy người không nghe thấy hả?"
Mà lúc này, một người nhân viên đi đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, nói: "Đỗ Minh Nguyệt đúng không? Quản lí gọi co đi vào phòng làm việc của anh ấy."
Chuyện lớn như thế này, hiển nhiên Trình Tuấn Dương sẽ không ngồi yên.
"Được, tôi biết rồi.” Đỗ Minh Nguyệt trả lời.
Cô đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng làm việc của Trình Tuấn Dương.
Lâm Đạt khoanh hai tay trước ngực, chặn lối đi của cô.
"Để tôi xem cô còn kiêu ngạo được đến lúc nào!"
Đỗ Minh Nguyệt cười lễ phép với cô ta, "Tôi xin trả câu này lại cho cô."
Đi đến phòng làm việc của Trình Tuấn Dương, cô hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa.
Bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp, "Vào đi!"
Đỗ Minh Nguyệt đẩy cửa đi vào, bài trí bên trong rất đơn giản, ngoại trừ một số đồ văn phòng phẩm, không có bất kỳ đồ vật gì thừa thãi.
Làm hiện lên một chút nghiêm túc và cứng nhắc, phòng làm việc này giống hết con người anh ta.
Đứng trước mặt anh ta, cô mở miệng hỏi: "Quản lí, anh tìm tôi?"
Trình Tuấn Dương bỏ tài liệu trong tay xuống, hai tay chắp lên bàn.
"Tôi nghe nói, ngày hôm qua cô đã gây ra tổn thất ở hội trường?"
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ thầm, quả nhiên là do chuyện này.
"Tôi đã kiểm tra đôi giày đó, thực sự không có vấn đề gì cả, nhưng tôi không biết tại sao sau khi Thúy Hân đeo lên sân khấu lại xảy ra vấn đề.” Cô rất bình tĩnh mà giải thích.
Trịnh Dương rất thưởng thức bộ dạng bình tĩnh của cô, nếu như là người khác, chỉ sợ sớm đã bày ra vẻ mặt oan ức rồi.
"Ý của cô là nói sau khi cô đưa đồ cho quản lý xong mới xảy ra chuyện?” Trình Tuấn Dương hỏi lại.
"Đúng!"
"Cô chắc chắn là không phải cô muốn đổ trách nhiệm cho quản lý chứ?” Trình Tuấn Dương nheo mắt.
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe thấy vậy, liền phân tích một cách khách quan.
"Thứ nhất, tôi không có lý do gì để hại Thúy Hân, tôi cũng chẳng được lợi lộc gì từ việc đó, thứ hai, anh cũng có thể cho rằng là sai lầm của tôi, nhưng lúc đưa giày cho quản lý, anh ấy cũng đã kiểm tra qua rồi, xác nhận không có vấn đề gì, tôi không có năng lực làm việc, vậy chẳng lẽ người quản lí cũng không có hay sao?"
Trình Tuấn Dương nghe được những lời này của cô, thực sự mà nói rất có đạo lí, nhưng mà, trước khi sự thật của việc này chưa được tìm ra, anh ta sẽ không tin tưởng bất cứ ai.
"Cho dù chuyện này không phải là lỗi của côm chiều này cô cũng phải đi bệnh viện thăm Thúy Hân, Thúy Hân là người mẫu của công ty chúng ta, xảy ra chuyện như vậy, không kể là do lỗi của anh, cô đều cần xin lỗi."
Từ trước đến nay Trình Tuấn Dương luôn biết duy trì các mối quan hệ, chuyện của Thúy Hân có ảnh hưởng rất lớn.
Nói xong, anh ta lại đưa một tờ giấy cho cô.
"Bên trên có ghi bệnh viện của Thúy Hân, có thể sẽ có phóng viên, cô vẫn là đi từ cửa sau vào thì tốt hơn."
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ tới Trình Tuấn Dương không trách cứ cô, trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay người đàn ông này đều rất nghiêm khắc.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt không có động tĩnh dì, Trình Tuấn Dương nhíu mày, "Sao thế? Không muốn?"
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới khôi phục tinh thần, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy trong tay, "Không có, tôi rất đồng ý, tôi nhất định sẽ xin lỗi cô ấy thật tốt."
Trình Tuấn Dương nhìn thấy dáng vẻ chân thành của cô, cong môi, "Được rồi, cô ra trước đi, đừng có quên đấy!"
"Tôi sẽ không quên đâu!” Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.