Hồ Đức Huy bật cười, dường như rất hài lòng với cảm xúc như này của cô: “Cuối cùng cũng nghe điện thoại của tôi rồi, tôi còn nghĩ rằng cô hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Minh Tiêu chứ.”
Đỗ Minh Nguyệt nắm chặt tay, nhưng cuối cùng lại thả lỏng ra: “Anh không thể không biết tình trạng của Minh Tiêu.”
Minh Tiêu là một đứa trẻ được cô cứu ở khu ổ chuột, mắc chứng trầm cảm nặng.
Lúc đó Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cậu bé bị một đám trẻ em bắt nạt, nên mới cảm thấy đáng thương.
Nhưng cô luôn không có cảm giác tồn tại khi ở nhà họ Đỗ, cũng đương nhiên không thể không thể cung cấp được chỗ ở cho Minh Tiêu, chỉ có thể giúp cho cậu bé thôi.
Khi cô vẫn còn quen Hồ Đức Huy, cô thường xuyên đến tìm Minh Tiêu.
Lúc đó Minh Tiêu không thích Hồ Đức Huy, bây giờ xem ra, phán đoán của trẻ con quả nhiên chính xác, bây giờ anh ta lại muốn dùng Minh Tiêu để uy hiếp cô.
“Đương nhiên tôi biết rồi, nhưng còn phải xem vào thái độ của Đỗ Minh Nguyệt cô nữa.”
Cô mím môi: “Minh Tiêu ở đâu, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Hồ Đức Huy trả lời: “Bây giờ Minh Tiêu rất an toàn, chuyện tôi muốn cô làm cũng rất đơn giản, chỉ cần cô giúp nhà họ Đỗ ký được dự án với tập đoàn Lâm thị, nếu không... cô sẽ không bao giờ được gặp Minh Tiêu nữa.”
Không ngờ người đàn ông này lại máu lạnh như vậy, nói thể nào thì Minh Tiêu cũng đã sinh sống với anh ta một thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/980427/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.