Sau khi bà nội rời đi, khí thế uy hiếp đã giảm đi nhiều.
Khi Đỗ Minh Nguyệt chuẩn bị đi lên, cô thấy má Ngô mang đến một bát thuốc, màu đen thùi lùi, nhìn một cái đã biết đắng.
“Đây cũng là thuốc mà bác sĩ Allen kê đơn. Cậu chủ sợ nhất là đắng, dù thế nào cô cũng phải để cậu ấy uống vào.”
Đỗ Minh Nguyệt không thể ngờ rằng một người to lớn như vậy vẫn sợ đắng.
Cô không muốn đi, nhưng cô không biết phải tránh lời yêu cầu của má Ngô thế nào, không còn cách nào khác là đành đáp ứng.
“Cháu biết rồi má Ngô, cháu sẽ đem cho anh ấy uống.”
Má Ngô vừa nghe thì lập tức cười mập mờ.
Đỗ Minh Nguyệt tự nghĩ, chắc bà lại hiểu lầm điều gì đó.
Có điều, không ngờ bệnh tình của Lâm Hoàng Phong khá nghiêm trọng, cô sẽ không đột nhiên trở thành góa phụ, nhưng làm góa phụ cũng tốt, ít nhất còn có tự do.
Khi lên phòng, cô thấy Lâm Hoàng Phong đeo một cặp kính gọng đen, trông khá hiền lành.
Tuy nhiên, trong đầu cô lại hiện lên hai từ “bại hoại”.
Đặt thuốc lên bàn, Đỗ Minh Nguyệt không vui nói: “Thuốc ở đây, anh uống đi.”
Nhìn thấy bát thuốc, Lâm Hoàng Phong cau mày, vẻ mặt chê bai: “Đây là cái gì? Tôi không uống, mau bưng xuống.”
“Anh không uống? Anh không uống vậy cơ thể có chịu được không? Lúc này còn ra vẻ à, sợ đắng cũng đâu phải chuyện gì đáng nhục đâu.”
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt không thể nhịn được cười.
Lâm Hoàng Phong chỉ cảm thấy thái dương trên trán đột nhiên nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/980425/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.