Cô ngồi dưới một gốc cây, ôm chặt lấy thân thể mình, đôi môi nhợt nhạt run lên cầm cập. Trong không gian tối đen tĩnh lặng với những hạt mưa lạnh thấu tâm can còn có những âm thanh kì quặc phát ra từ cú đêm, nghe thật rùng rợn. Cô ôm chặt lấy người mình, ngăn cho giọt nước mắt không rơi xuống. " Bộp... bộp... bộp..." là tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Là đi đến chỗ cô, là ai chứ? Cô cảm thấy hoang mang, lo sợ, giọt nước mắt mà cô cố nén thì bây giờ đã tuôn trào. Tay cô run run nhặt cành củi cạnh mình. Nhắm mắt lấy cành củi đập vào người đang tới gần.
" Hừm... Huu.. hu.."
Thiệu Huy bắt lấy cây củi trong tay cô rồi ôm cô vào lòng.
" Tử Yên... là anh". Truyện Cung Đấu
Cô oà khóc như một đứa trẻ vùi mặt vào lòng anh. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc dữ dội như vậy, như mọi uất ức, sợ sệt của cô đều được giải toả ra hết. Anh vuốt ve mái tóc ướt nhẹt của cô, nhẹ nhàng đưa tay xuống lau nhẹ giọt nước mắt vương trên mắt cô, vuốt nhẹ tay qua đôi môi đỏ mọng của cô. Đặt đôi môi của mình vào môi cô hôn nhẹ nhàng, tách dần đôi môi cô, anh đưa lưỡi vào khuấy đảo bên trong cô, **** *** hết vị ngọt trong khoang miệng cô, mãi một lúc lâu khi cô cảm thấy khó thở anh mới lưu luyến buông đôi môi cô ra. Cô thở dốc, anh hôn nhẹ lên trán cô.
" Chúng ta đi thôi không nên ở lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-lung-tong-tai-phu-nhan/2981733/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.