Chương trước
Chương sau
Khuynh Thành đang ngủ say, bỗng nhiên bị đánh thức bởi những lời lẩm bẩm vô nghĩa của một kẻ nào đó nằm bên cạnh. Bây giờ mới qua nửa đêm, hắngọi nàng cái gì ?
Khuynh Thành cẩn thận lắng nghe, thì ra hắngọi lại là. « Mi nhi, Mi nhi… Đừng bỏ ta đi… » Hàn Ngự không ngừng quơhai tay trước mặt, tựa hồ muốn bắt lấy cái gì đó.
Khuynh Thành lập tức lòng lạnh toát, Mi nhi, nghe qua chính là tên một thiếu nữ a ! Là hồng nhan tri kỷ của hắn sao ?
Khuynh Thành nhướng mắt, lật chăn ngồi dậy, cẩn thận hỏi lại. « Người con gái chàng yêu nhất là ai ? »
Hàn Ngự vẫn tiếp tục nói một cách vô nghĩa. « Mi nhi… » Hắn vốn khôngnghe thấy câu hỏi của nàng, vẫn là đang gọi Mi nhi trong mộng mà thôi.
Hai chữ ngắn ngủi này như một thanh trường kiếm cắm phập thẳng vào ngực Khuynh Thành. Mi nhi là người quan trọng nhất, vậy Độc Cô Khuynh Thànhnàng là người nào với hắn ?
Nàng trong lòng càng lúc càng lạnh, giọng nói cũng lạnh lùng theo. « Người quan trọng nhất với chàng là ai ? » Hắn đang ngủ a, làm sao biết nàng đang nói gì.
« Mi nhi… » Mi nhi Mi nhi, rốt cuộc trong lòng hắn chỉ có Mi nhi sao ?
« Khuynh Thành với Mi nhi ai quan trọng hơn ? » Rõ ràng nàng đã biết đáp án, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
« Mi nhi… » Bàn tay Khuynh Thành đang đặt lên chăn chợt mềm nhũn, Mi nhi, người quan trọng nhất với hắn vẫn là Mi nhi…
Hàn Ngự khẽ cựa quậy, choàng tay ôm nàng vào trong lòng, tiếp tục nóimơ đầy dịu dàng. « Mi nhi đừng lo, cả đời này kiếp này ta sẽ bảo vệnàng… » Động tác của hắn thật ôn nhu, giọng nói cũng thật ôn nhu. Khuynh Thành cho tới giờ chưa bao giờ thấy hắn ôn nhu như thế. Người con gáiđược ôm trong lòng hắn là nàng, nhưng ôn nhu của hắn không phải là dànhcho nàng. Nhu tình của hắn, chính là dành cho một cô gái được gọi là Minhi. Tình địch là ai còn chưa biết, bản thân cũng đã bị đánh bại, nàngthật là một kẻ thất bại mà.
« Mi nhi… » Hắn ôm nàng càng chặt hơn.
Khuynh Thành quay đầu đi, quay lưng về phía hắn, nước mắt cứ thế tuônrơi. Thủy chung hắn vẫn là không yêu nàng, hắn đối tốt với nàng chẳngqua là để phụ trách việc đã phá thân nàng thôi sao ? Hay là đem nàng làm người thay thế cho một nữ nhân khác ? Mặc kệ lý do là gì, đều khôngphải thứ tình yêu nàng mong muốn.
Nàng thừa nhận nàng ích kỷ,nàng muốn trong lòng hắn chỉ có một mình nàng, nàng muốn toàn bộ ôn nhucủa hắn đều phải dành cho nàng. Mãi tới giờ nàng mới phát hiện mình đang nằm mơ. Tim hắn đã trao hết cho một nữ nhân khác, nhu tình của hắn cũng đã dành cho nữ nhân kia. Bất kể nàng có cố gắng yêu hắn tới đâu cũngđều không thể đi vào lòng hắn. Có lẽ đối với hắn mà nói, nàng chỉ là một công cụ làm ấm giường tự động đưa tới cửa, là vật thay thế cho mộtngười con gái khác. Mấy ngày nay Hàn Ngự rất tốt với nàng, khiến nàng mơ mộng hắn thật lòng yêu nàng. Nhưng những lời vô nghĩa nói mơ của hắn vô tình đã để lộ sự thật. Hắn không yêu nàng, một chút cũng không. Độc CôKhuynh Thành a, ngươi nên tỉnh lại đi, không cần tiếp tục sống trongmộng như thế. Tình yêu của hắn không phải để cho ngươi, ôn nhu của hắncũng không phải để dành cho ngươi, rốt cuộc ngươi đã hiểu chưa ? Chuỗingày nùng tình mật ý (tình ý mặn nồng) này cũng đã kết thúc, ngươi rờiđi được rồi. Còn tiếp tục như vậy ngươi sẽ càng lún càng sâu, càng khótự kiềm chế.
Khuynh Thành lạnh lùng vươn tay điểm hôn huyệt của hắn, nàng xuống tay rất nặng, hắn chắc phải ngủ hơn mười canh giờ mớicó thể tỉnh dậy được. Khuynh Thành gạt chăn ra đứng dậy, nhìn hắn khôngmuốn rời xa, một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt hắn.
Khi hắn thức giấc, người cùng giường đã không thấy đâu, bữa sáng trênbàn cũng đã sớm lạnh toát, chặn lên một phong thư ướt đẫm nước mắt.
*
Dưới chân núi Hoàng Sơn, toàn bộ khách điếm đều đã bị thuê sạch bách, tràn ngập các thứ các loại người giang hồ.
« Cô nương à, thật xin lỗi, chúng tôi đã hết sạch phòng. » Ngàn lẻ một người, ngàn lẻ một câu nói y hệt nhau.
Khuynh Thành buồn bã ra khỏi khách điếm, vẻ mặt ảm đạm. Đã đi tới nhàthứ sáu, vẫn là hết sạch phòng. Tối nay nàng biết ngủ đâu bây giờ ? Làmsao có thể ăn ngủ đầu đường được ?
Hoàng Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Vì sao lại có nhiều người giang hồ như vậy chứ ? Hàn Ngự có phải đã bị đả thương không ?
« Muội xem người kia có giống Khuynh Thành không kìa ? » Ánh Nguyệt chỉ vào bóng Khuynh Thành, tay kia giựt nhẹ tay áo Khinh Yên.
Thiên Khinh Yên vừa liếc mắt qua liền hét lớn. « Đúng là Khuynh Thành sao ? »
« Thật sự là muội ấy sao ? » Mục Thần Phi nói giọng hơi nghi hoặc.Khuynh Thành muội muội nào giờ luôn tràn ngập sức sống, cho tới bây giờchưa bao giờ có vẻ mất hồn mất vía như vậy, bóng dáng lạc mịch kia, thật sự là nàng sao ?
« Đi xem sao. » Lục Ánh Nguyệt đã nhanh chânchạy xuyên qua dòng người đuổi theo. Cha nói Khuynh Thành muội muội đãxảy ra chuyện, khiến nàng khóc tới mức hồ đồ, liền gạt cha mẹ lén chạyra ngoài đi tìm Khuynh Thành. Chỉ cần còn chưa thấy thi thể muội muội,nàng vẫn còn ôm hi vọng.
« Tam ca ? » Thiên Khinh Yên hỏi ý kiến ca ca.
« Đi theo. » Bất kể có phải nàng hay không, cũng phải tới xem mới biết. Khuynh Thành phúc to mạng lớn, không dễ chết như thế, có lẽ nàng vừađược cứu sống cũng nên.
Tới một khách điếm nữa, Khuynh Thành hít một hơi nhấc váy đi vào, tay rút một cây trâm vàng ra. « Cho ta một phòng hảo hạng. »
Chưởng quầy nhìn thấy chiếc trâm vàng, ánh mắt cơ hồ muốn nuốt trọn,nhìn một lúc, rồi vẫn lắc đầu tiếc nuối. « Thật xin lỗi cô nương, nơinày đã hết phòng. »
Lại đã hết phòng, nàng muốn tìm một nơi để tự gặm nhấm nỗi buồn của mình cũng không thể được sao ?
« Gần đây đã có chuyện gì xảy ra sao ? Tại sao tất cả các khách điếmđều hết phòng vậy ? » Trên đường chỗ nào cũng thấy người trong giang hồ. Sự thật chính là Bách Hiểu Đường vì muốn tìm nàng, có bao nhiêu mậtthám đều triệu tập hết về Hoàng Sơn.
« Ta cũng không biết nóitại sao hết, chỉ biết tất cả các khách điếm đều bị người của Tam đại thế gia cùng Bách Hiểu đường thuê sạch, nghe đâu là để tìm một cô gái. »
« Cô gái ? » Khuynh Thành thầm nhăn nhó.
« Đúng thế, nghe nói vài hôm trước có một cô gái sảy chân ngã xuống vực núi, khiến tất cả các môn phái lớn đều cuống quít đi tìm nàng. Sốngphải thấy người, chết phải có xác. Nghe nói nơi nàng rơi xuống không cóđường vào. Mấy hôm nay có rất nhiều người lên núi phát quang, thề phảitìm ra đường vào đáy vực. Haizzz, nghe nói, nếu không thấy lối vào, họsẽ bạt núi mà vào. »
Tìm cả đời cũng đừng mong thấy lối vào.Lúc nàng ra khỏi vực mới phát hiện, nơi nàng ở một tháng qua thực chấtbốn phía đều là vách núi, ở cuối rừng đào cũng là vách núi nốt. Giữa cái vách núi đó có một sơn động, sơn động đó chính là con đường vào cốc duy nhất.
Chưởng quầy tiếp tục kể lể. « Cũng không biết nàng ấy là ai, chỉ biết những kỳ nhân giang hồ đã thoái ẩn hơn hai mươi năm quacũng đều tới đây tìm kiếm. »
Thế ư ? Cha mẹ nàng liệu có tới đây không ? Cha mẹ mà biết nàng rơi xuống vực, nhất định sẽ đau lòng chết mất.
« Chưởng quầy, ở nhà của ông có người môn phái nào tới ở thế ? » Nàngcho tới giờ chưa từng nghĩ tới bản thân mình đã khiến giang hồ loạn thất bát tao như thế, may mà nàng đi ra, nếu không cha mẹ thật sự có thể phá nát Hoàng Sơn tìm nàng.
Nàng thật quá ích kỷ, trong lòng chỉbiết có Hàn Ngự mà lại quên đi những người thật lòng quan tâm nàng.Ngoài Hàn Ngự ra nàng còn có cha mẹ, ca ca, thúc thúc cô cô, đường cađường tỷ muội * một đống lớn. Nàng nếu có cô đơn một mình, sinh mệnh của nàng cũng không phải vô nghĩa đến thế.
« Khách điếm của chúngtôi là nơi tốt nhất dưới núi Hoàng Sơn này đó. » Chưởng quầy thấp giọngxuống nói. « Rất nhiều nhân vật lớn đều ở đây. Cô muốn gặp họ sao ? »Thật ra các nhân vật lớn đều ở khách điếm Tiếu Ngạo Giang Hồ. Ông ta quả thật nói láo không biết ngượng mồm.
Khuynh Thành đem trâm vàng đưa cho hắn. « Vậy cho ta gặp bọn họ đi. »
« Ách, cô nương, việc này… » Chưởng quầy bắt đầu khó xử, toát mồ hôi hột.
« Đường chủ Bách Hiểu Đường, hoặc người của Tam đại thế gia, ai cũngđược. » Nàng còn không ra mặt, mẹ nàng dám dùng thuốc nổ phá nát HoàngSơn lắm.
Chưởng quầy còn đang phân vân do dự, đột nhiên mắtsáng rỡ chỉ vào một hàng người đang bước thấp bước cao đi tới. « Thấymấy người kia không, cô nương mặc áo lam đi bên trái, chính là thiên kim tiểu thư Giang Di của Giang trang chủ Thiên Kiếm sơn trang. Đi bên phải là Bách Thảo sơn trang Đại tiểu thư Y Minh Hà, cạnh Y Minh Hà chính làThiếu chủ nhà họ Y tên là Y Ngâm Phong. »
Khuynh Thành đã sớmnhận ra đó chính là đường ca đường muội của mình, liền không thèm để ýánh mắt lạ lùng của chưởng quầy, tự mình đi ra chào hỏi. « Minh hà muộimuội, Nhị ca. » Nàng thật không nghĩ tới Giang Di cũng ở đây.
« Khuynh Thành ? » Y Ngâm Phong trợn mắt như nhìn thấy quỷ.
« Đường tỷ ? » Y Minh Hà vẻ mặt cũng không khá hơn gì.
« Thanh Thanh cô nương ? » Thanh Thanh sao lại thành Khuynh Thành ? Nói vậy… nàng chính là tẩu tử (chị dâu) ** của mình sao ?
« Giang cô nương, đã lâu không gặp. »
« Khuynh Thành muội muội. » Lục Anh Nguyệt đột nhiên nhảy vọt tới, mừng mừng tủi tủi túm lấy vai Khuynh Thành lắc lắc. « Muội không chết, thậttốt quá, thật sự là tốt quá mà. »
« Tỷ tỷ. » Thiên Khinh Yên cũng chạy lại ôm chầm lấy nàng.
« Khuynh Thành, muội không chết, tốt rồi tốt rồi. » Mục Thần Phi cũng đã dợm chân nhảy tới ôm nàng.
Mọi người nhiệt tình là thế, Khuynh Thành lại vô cùng hờ hững. Nàng đẩy ra hết tay của Lục Ánh Nguyệt, Y Minh Hà, Thiên Khinh Yên, thản nhiênquay mặt đi. « Muội mệt rồi. »
« Khuynh Thành, muội bị ốm sao ? » Y Ngâm Phong thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, bệnh nghề nghiệp lập tức nổi lên.
« Không sao, chỉ mệt thôi. » Vì sao gặp người nhà xong, trong lòng nàng vẫn là nhớ tới hắn cơ chứ ?
Giang Di cười hì hì chạy tới. « Thanh Thanh… à không, đại tẩu, thật cao hứng được gặp tẩu tẩu. » Giang Di vẫn thực sự rất sùng bái Mộ Dung ÝVân, có con gái của bà ấy làm đại tẩu của mình, nàng còn cầu mong gì hơn nữa. Quả không hổ là nhi nữ của Mộ Dung tiền bối, nàng ấy thật khônggiống người thường. Thật ra trong số bạn bè cố giao của Mộ Dung Ý Vân và Độc Cô Hàn, người họ không muốn gặp lại nhất chính là Giang Tử Ngang.Cho nên Giang Di và Giang Vô Vân vẫn chưa hề gặp Khuynh Thành và TiêuDiêu. Nàng thật sự vốn rất hâm mộ các thiếu niên khác có thể chơi vớiKhuynh Thành, có thể gặp được Mộ Dung tiền bối.
Khuynh Thành kín đáo đẩy nàng ra, cố giữ khoảng cách với nàng.
Lục Ánh Nguyệt lớn nhất, đã đi theo cha mẹ ra ngoài giang hồ không ítnăm, không còn ngây thơ nữa, nàng vừa thấy Khuynh Thành có vẻ khácthường liền đánh trống lảng. « Khuynh Thành muội mệt lắm sao ? Vậy đinằm nghỉ đi đã. »
« Nhờ nói với mọi người muội rất tốt, khôngcần đi tìm muội nữa. » Nàng vẫn vô cùng thản nhiên, nhìn không thấy mộtchút xúc cảm nào.
Y Minh Hà bước tới cạnh Khuynh Thành. « Tỷtỷ, mẹ muội cũng tới đây, tỷ muốn đi gặp mẹ muội không ? » Minh Hà từnhỏ không có tỷ muội, nên thật sự rất thân với vị đường tỷ này của nàng. Trước đây tỷ tỷ luôn miệng cười nghịch ngợm, sao hôm nay vừa nhìn đãkhông thấy đúng lắm nhỉ ? Có thể nào tỷ bị bệnh không ?
« Tỷ muốn yên tĩnh một mình thôi. »
« Khuynh Thành tỷ tỷ, hôm nay tỷ lạ quá. » Y Minh Hà khờ khạo quay sang Nhị ca. « Nhị ca, huynh xem bệnh cho tỷ tỷ đi, tỷ ấy không thoải máikìa. »
Khuynh Thành không để Y Ngâm Phong có cơ hội lên tiếng. « Có phòng nào rảnh không ? Tỷ muốn nghỉ ngơi. »
« Có có, tới phòng của muội đi. » Minh Hà thân mật kéo tay Khuynh Thành đi.
« Ừh. » Tới giờ nàng mới có thể nở một nụ cười.
« Tỷ tỷ, chúng ta đang ở Tiếu Ngạo Giang Hồ, muội đưa tỷ tới đó nhé. »Nếu không phải tìm Khuynh Thành, huynh muội bọn họ cũng sẽ không xuấthiện ở đây.
« Được. »
« Đi nào. » Minh Hà kéo KhuynhThành đi trước, Khuynh Thành đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn dânglên, đầu hoa mắt váng, nàng gập người xuống bịt miệng lại. Cổ áo nàngvốn rộng, vừa cúi xuống là bao nhiêu dấu vết bình thường nhìn không thấy hoàn toàn hiện ra hết. Lục Ánh Nguyệt, Y Ngâm Phong, Mục Thần Phi đồngloạt liếc nàng một cái, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.
« Tỷ tỷ, tỷ sao thế ? Muội nói tỷ bị ốm mà lại. » Minh Hà khẽ khẽ vỗ lưng nàng.
Khuynh Thành ngẩng lên cười cười nhìn nàng. « Ta không sao, đi thôi. »
Minh Hà Giang Di cùng nhau đỡ Khuynh Thành đi trước, những người kháccùng đi theo sau. Thiên Khinh Yên nhỏ giọng hỏi. « Lục tỷ tỷ, KhuynhThành tỷ tỷ có phải bị thương không ? »
« Sao cơ ? » Ánh Nguyệt dịu dàng nhìn nàng.
Khinh Yên ngây thơ nói. « Muội thấy trên cổ Khuynh Thành tỷ tỷ rấtnhiều dấu vết, xanh có tím có, có phải đã bị con gì cắn bị thương không ? » Nếu bị con gì cắn bị thương, hẳn là phải mau chóng đắp thuốc đi thôi. (Hì, con này tên là Hàn Ngự á :D )
Mục Thần Phi vỗ vỗ đầu nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu. « Chờ muội lập gia đình xong sẽ biết. »
« Ngâm Phong, Khuynh Thành có phải đã… » Ánh Nguyệt ép giọng thật thấphỏi. « Có thai ? » Y Ngâm Phong được chân truyền của cha hắn (Thần y),y thuật tất nhiên không tồi.
« Chưa chắc chắn. » Nhưng chuyện đó cũng có thể lắm. Rốt cuộc là gã hỗn đản chết dẫm nào dám to gan chiếmtiện nghi của muội muội hắn chứ.
« Đệ thấy thế nào ? » Ánh Nguyệt lo lắng nhíu mày.
Y Ngâm Phong cười khổ. « Còn có thể thế nào ? Muội ấy chắc chắn sẽkhông gả đến Giang gia rồi. Haizzz, tiểu muội muội của chúng ta đã độnglòng xuân. »
Mục Thần Phi bất đắc dĩ nói. « Haizzz, không biết thẩm thẩm *** về sau sẽ nghĩ sao ? »
« Rốt cuộc là ai, ai đã chiếm được trái tim của Khuynh Thành ? »

Chú thích :
* Đường ca, đường tỷ, đường muội là anh em họ xa. Cần phân biệt vớibiểu ca biểu tỷ biểu muội là anh em họ gần. Họ gần là chung ông bànội/ngoại, anh em con chú con bác con dì con già con cô con cậu. Họ xalà chung cụ kỵ hoặc có họ theo hôn nhân. Để giữ nguyên tính cổ trangLãnh Vân vẫn sẽ giữ nguyên cách gọi này.
** Tẩu tử, đại tẩu, tẩu tẩu đều là những từ chỉ chị dâu, cách gọi Hán Việt sẽ được giữ nguyên.
*** Thẩm thẩm, đại thẩm : thím, vợ của chú, em vợ của cha. Ở đây chỉ Mộ Dung Ý Vân. Độc Cô Hàn và cha của Mục Thần Phi kết nghĩa anh em !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.