Độc Cô Khuynh Thành mở to mắt, đầu óc chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốtcục có chuyện gì vậy ? Đầu nàng thật là đau quá đi, nàng nhớ nàng rakhỏi thanh lâu, thương tâm muốn chết. Sau đó nàng thấy một người phụ nữbị ngã trên đường, nàng liền tốt bụng tới đó đỡ người đó dậy, kết quảnàng ta lại đi điểm huyệt nàng. Sau đó… Sau đó cũng như bây giờ vậy,trước mắt đen xì, cái gì cũng không thấy.
Đương nhiên khôngphải là không thấy rõ, mà là sau khi hôn mê ánh mắt nàng chưa thích ứngvới mà thôi. Nàng phát hiện ra hiện tượng này vì sau khi nhìn xungquanh, nàng cũng đã thấy rõ mình đang ở nơi nào. Một nơi vừa rách nát,có mấy cái tượng phật, rõ ràng là một cái miếu đổ nát. Một bóng ngườiđứng xoay lưng về phía nàng, nên tạm thời không rõ là ai.
«Ngươi tỉnh. » Kẻ đang đưa lưng về phía nàng đột nhiên mở miệng, lạnh lẽo lạnh lẽo, Khuynh Thành lập tức rét run. Nàng vốn rất to gan, sao độtnhiên lại sợ nữ nhân này ?
« Đúng. Bà là ai ? Ta vì sao lại ở đây ? »
Cố Mộng Tình cười lạnh. « Đương nhiên là vì ta bắt cóc ngươi tới. »
« Tại sao bà bắt cóc ta ? » Nàng Độc Cô Khuynh Thành tôn chỉ luôn làkính trên nhường dưới, yêu trẻ con tôn trọng người già, không đánh nhau, ẩu đả, lại càng không có kẻ thù. Nàng ta tại sao lại bắt cóc nàng chứ,thật là buồn cười. (hi hi, Thành tỷ thật ngoan mà…^^)
« Ngươi họ Độc Cô ? » Thanh âm Cố Mộng Tình càng lạnh thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-khoc-phu-quan/96502/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.