7 năm sau....
Trên hồ Phi Thiên một chiếc thuyền xa hoa đang trôi giữa hồ, một khúc nhạc nhẹ nhàng du dương phát ra từ trên thuyền khiến người nghe tấm tắc khen ngợi, bàn tán.
“Đó là thuyền của ai mà xoa hoa như vậy? Còn khúc nhạc này do ai đàn thật êm tai a.” Một khách nhân mặc áo lam trên con thuyền khác tò mò về chủ nhân trên thuyền lớn quay qua hỏi bằng hữu đi cùng mình.
“Ngươi không biết a? Đó là thuyền của Ly vương gia còn người đang đàn là Lâm Tĩnh Vân tài nữ của chúng ta a” người nọ đáp lời xong lại nhắm hai mắt thưởng thức tiếng đàn.
“A, vậy ngươi nói xem có phải vương gia và Lâm tiểu thư đang hẹn hò không?” người áo lam tiếp tục bát quái hỏi.
“Cũng không đến lượt ngươi tò mò đâu, bớt lảm nhảm đi.” Người nọ tỏ vẻ không kiên nhân, chỉ chú tâm vào tiếng đàn.
Thấy bằng hữu không để ý đến mình, người áo lam hừ nhẹ, cầm ly rượu lên uống... một mình.
“Biểu ca, người thấy sao? Có hay không? ” Lâm Tĩnh Vân cười duyên hỏi nam tử phía đối diện.
Lâm Tĩnh Vân có gương mặt trái xoan không lớn bằng bàn tay, lông mày lá liễu cong cong, phượng mâu xinh đẹp câu hồn, cánh mũi nhỏ cao vừa phải, đôi môi anh đào ướt át, là một đại mỹ nữ đoan trang dịu dàng, khiến người ta yêu thích. Nàng đệ nhất tài nữ của kinh thành Thiên Đằng quốc, tinh thông cầm kì thi họa từ nhỏ đã là kì tài âm nhạc, đã được bồi dưỡng đến năm 14 tuổi thì trở thành tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-huyet-nu-vuong-that-phu-tranh-sung/1593770/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.