Chương trước
Chương sau
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu, chậm rãi đi tới gian phòng, không có để ý những thứ ánh mắt nhức mắt sau lưng kia.

“Chàng mới kỳ quái đó cả nhà chàng đều kỳ quái! Chàng nạp phi tử ta mới đều không có so đo với chàng, để cho chàng học bài hát thế nào? Rốt cuộc chàng có học hay không?" Mẫu phi trước sau như một uy hiếp phụ hoàng.

"Học. . . . . ."

Mắt thấy phụ hoàng đồng ý, rốt cuộc mẫu phi cũng cười.

Bà rất có kiên nhẫn từng câu dạy phụ hoàng, mặc dù mặt phụ hoàng lộ vẻ khó xử nhưng vẫn là rất nghiêm túc học, mà mẫu phi thỉnh thoảng phát ra tiếng cười dễ nghe. Cười như vậy, bà rất ít lộ ra với ta, cho nên ta nhìn ngây người, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng quên mất mình đang núp ở phía sau cây cột rình coi.

"A Mặc, làm sao con trốn ở bên trong kia?" Mẫu phi chú ý tới sự tồn tại của ta, cư nhiên ngoắc tay với ta: "Con cũng muốn học ca hát sao?"

"Con. . . . . ."

"A Mặc, bài hát này là tình ca, chỉ có thể hát với người trong lòng mình nha. Ta dạy cho con thôi." Bà cười hì hì nói, trong mắt lóe ra vẻ vừa vui mừng vừa đau khổ.

"Vì sao phải dạy nó cái này?" Phụ hoàng nhăn mày lại: "Nó còn nhỏ."

"Đúng vậy, A Mặc cũng là hoàng tử, không thể nào giống như trong bài hát chỉ thích một người vậy, cho dù chết cũng không gạt bỏ. . . . . . Ha ha."

Có lẽ là lời nói của phụ hoàng lại trêu chọc phải mẫu phi, trên mặt mẫu phi lại lộ ra lạnh lẽo quen có mà mỉm cười giễu cợt. Nhưng mà, nàng rất nhanh sẽ đem hứng thú lần nữa rơi vào trên người ta, nghiêm túc dạy ta hát.

Ngày ấy, mẫu phi đối với ta lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Thật ra thì, mẫu phi luôn không hợp với người trong cung, hát ca khúc kỳ quái, làm chuyện kỳ quái. Phụ hoàng đối với việc mẫu phi làm tất cả đều là cưng chiều mà dung túng, mà nàng vẫn rất tịch mịch. . . . . .

Ta đứng ở một bên, nghe mẫu phi nhẹ nhàng hát ca khúc kỳ quái này, cũng theo bản năng nhớ lời ca bài hát này.

Bài hát này. . . . . . Giống như tên là "Chết cũng muốn yêu"?

Yêu là cái gì?

Còn nữa, nếu như đã chết thì cái gì cũng không có, chớ nói chi là ‘Yêu’? Đúng như các cung nữ từng nói, mẫu phi thật đúng là một người kỳ quái. . . . . .

Nhưng mà, lúc mẫu phi hát bài hát đó thật phi thường xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho ta trọn đời không quên.

Trong mắt to đen nhánh của bà có chút mông mông sương mù, lại càng phát ra mê ly trong suốt. Bà ấy nghiêm túc nhẹ nhàng hát, rúc vào vai phụ hoàng, tay lại nắm chặt thành quyền. Ta không hiểu rõ bà hạnh phúc cái gì, lại đang khổ sở cái gì. Có lẽ, chờ ta chân chính ‘Yêu’ vào cái ngày đó, sẽ hiểu tâm lý của mẫu phi thôi.

Mà ta cư nhiên thật hát lên bài hát này trước mặt mọi người. . . . . . Bài hát này, ta thật hát với nàng.

Là bởi vì muốn dò xét bí mật của mẫu phi, hay là đơn thuần muốn ca hát, tự ta cũng không phân rõ. . . . . . Ta không hiểu rõ ý nghĩa chân chính của bài hát này, cũng không hiểu tại sao lúc mẫu phi hát nó lại khóc. Ngày ấy, sau khi phụ hoàng đi, nàng đột nhiên cười vỗ vỗ đầu của ta, cổ quái cười: "A Mặc, ta không thuộc về nơi này, nhưng phụ hoàngcủa con không muốn thả ta đi. . . . . . Con có biết ta thương hắn bao nhiêu, lại có bao nhiêu hận hắn sao? Nếu như không gặp lại thật là tốt bao nhiêu. . . . . ."

Cho đến ngày hôm nay, ta đều không hiểu câu nói kia của mẫu phi rốt cuộc là ý gì. Ta vẫn luôn là cảm thấy lời ca và khúc điệu của bài hát này đều rất là quái dị, giống như không thuộc về Đại Chu, không thuộc về thời đại này. . . . . . Thật là một loại cảm giác kỳ quái.

Sau lại, biết được thân phận của mẫu phi, ta đương nhiên cho là nó là truyền thống dân dao của Khuyển Nhung, nhưng mới vừa nghe tới hình như lại không giống. Bọn họ. . . . . . Cũng không có nghe qua cái bài hát này! Nhưng rốt cuộc tại sao mẫu phi biết hát? Chẳng lẽ là chính nàng biên soạn sao?

Dựa theo hoàn cảnh lớn lên của bà mà nói, nếu là mình sáng tác, chỉ sợ cũng phải chứa nét đặc sắc của ca dao Khuyển Nhung, mà bài hát này rõ ràng rất khác biệt. Không giống ca khúc Khuyển Nhung, không giống ca khúc Đại Chu, thậm chí cũng không giống ca khúc trên thế giới này. . . . . .

Chẳng lẽ đúng như trước kia bà nói với ta vậy, bà vốn không thuộc về nơi này? Như vậy Hạ Lan Phiêu từng nói qua với ba sẽ thế nào đây? Rốt cuộc họ có liên hệ gì?

Nghe Lưu Ly nói, tìm đủ ba món đồ có thể xuyên qua thời không, còn nói ‘mệnh định chi nữ’ thật ra là đều không thuộc về trần thế này, thật là thú vị.

Nhưng. . . . . . Nếu như tin đồn là nói thật, chuyện Hạ Lan Phiêu cũng không khó lý giải rồi. Rõ ràng là dung mạo giống nhau, lại có tính tình khác hoàn toàn, giống như bị người hoán đổi hồn phách. . . . . .

Mẫu phi cũng là tình trạng này sao?

Mà rốt cuộc tại sao ta sẽ cảm thấy không rõ?

Đúng như bài hát này nói như vậy, nếu như chết rồi, thật còn có thể ‘Yêu’ à. . . . . .

"Chết đều muốn yêu, không khóc đến mỉm cười không thoải mái, lạp lạp lạp ~~~"

Thiếu nữ trong ngực vẫn nói mê sảng, không ngừng hát kỳ quái ca dao đột nhiên hát lên bài hát hắn vô cùng quen thuộc này. Tiêu Mặc nghe được nàng cư nhiên hát ra lời ca hắn không có hát ra, chỉ cảm thấy tim căng thẳng, tay ôm nàng cũng theo bản năng dùng sức. Hắn không biết Hạ Lan Phiêu là thế nào biết hát bài hát trên cái thế giới này chỉ có hắn cùng với Liên Cơ mới có thể hát— là Liên Cơ dạy nàng, hay là các nàng có chung bí mật? Chẳng lẽ đây chính là đặc tính chung của "Mệnh định thiếu nữ" sao? Nàng sẽ vạch trần tất cả bí mật sao?

Tất cả, thật là càng ngày càng có ý tứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.