Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu, chậm rãi đi tới gian phòng, không có để ý những thứ ánh mắt nhức mắt sau lưng kia.
“Chàng mới kỳ quái đó cả nhà chàng đều kỳ quái! Chàng nạp phi tử ta mới đều không có so đo với chàng, để cho chàng học bài hát thế nào? Rốt cuộc chàng có học hay không?" Mẫu phi trước sau như một uy hiếp phụ hoàng.
"Học. . . . . ."
Mắt thấy phụ hoàng đồng ý, rốt cuộc mẫu phi cũng cười.
Bà rất có kiên nhẫn từng câu dạy phụ hoàng, mặc dù mặt phụ hoàng lộ vẻ khó xử nhưng vẫn là rất nghiêm túc học, mà mẫu phi thỉnh thoảng phát ra tiếng cười dễ nghe. Cười như vậy, bà rất ít lộ ra với ta, cho nên ta nhìn ngây người, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng quên mất mình đang núp ở phía sau cây cột rình coi.
"A Mặc, làm sao con trốn ở bên trong kia?" Mẫu phi chú ý tới sự tồn tại của ta, cư nhiên ngoắc tay với ta: "Con cũng muốn học ca hát sao?"
"Con. . . . . ."
"A Mặc, bài hát này là tình ca, chỉ có thể hát với người trong lòng mình nha. Ta dạy cho con thôi." Bà cười hì hì nói, trong mắt lóe ra vẻ vừa vui mừng vừa đau khổ.
"Vì sao phải dạy nó cái này?" Phụ hoàng nhăn mày lại: "Nó còn nhỏ."
"Đúng vậy, A Mặc cũng là hoàng tử, không thể nào giống như trong bài hát chỉ thích một người vậy, cho dù chết cũng không gạt bỏ. . . . . . Ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998836/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.