"Hạc Minh ngươi buông tay! Tên lưu manh này!"
Dọc theo đường đi, Hạ Lan Phiêu liều mạng giãy giụa, nhưng thái độ của Hạc Minh lại cố chấp khác thường, không chịu buông tay. Trên mặt của hắn còn tràn đầy nồng nặc tươi cười, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hắn gần như là cứng rắn túm lấy Hạ Lan Phiêu lập tức kéo tới hậu viện, sau đó nhảy một cái lên ngựa, nắm chặt Hạ Lan Phiêu, diễ#n.đànlee~quys.đôn đột nhiên vung roi, con ngựa liền chạy như gió. Hắn không có điều khiển phương hướng của con ngựa, chỉ là mặc cho nó chạy, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Hạ Lan Phiêu rất muốn kêu to, nhưng chỉ cần nàng vừa lên tiếng sẽ nuốt vào vô số gió, nàng bị sặc đến mức nước mắt chảy ròng. Tay của nàng cũng bởi vì sợ hãi mà nắm thật chặt dây cương, không dám buông tay một chút nào, mà Hạc Minh cũng dùng sức ôm nàng, không để cho nàng rơi xuống ngựa.
Không biết đã trải qua bao lâu, con ngựa mới dừng bước ở một bờ sông. Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu xuống ngựa, kiêu ngạo cười nói: "Rất kích thích đi ~~ Tiểu Hạ Lan có thích hay không đây?"
"Thích cái đầu ngươi! Ngươi có phải hay không điên rồi! Buông ta ra!"
"Không buông."
Hạc Minh ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, hẳn là không chịu buông tay một chút nào. Trên mặt của hắn là tính trẻ con chấp nhất, mà trên người của hắn thế nhưng tản mát ra sát khí nhàn nhạt. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười hỏi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998814/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.