Edit: Du
Hạ Lan Phiêu kinh ngạc đang nhìn lão già từ ái tươi cười trước mặt mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao, cũng không liên hệ được với lão đầu hung thần ác sát với Lý Thương Nguyệt khi nãy. Nàng có chút xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói: “Cái đó, ta chỉ là một nha đầu, kêu Tộc trưởng đại nhân ‘ gia gia ’ không tốt lắm. . . . . .”
“Tiền tiêu vặt hàng tháng tăng gấp hai.”
“Ngươi xem ta là người như thế nào!” Hạ Lan Phiêu nổi giận.
“Gấp ba.”
“Xong chưa! Chẳng lẽ cái gì cũng có thể lấy tiền đến mua sao?”
“Gấp mười lần.”
“Gia gia!”
. . . . . .
Mọi người liền hóa đá.
“Nha đầu thật biết nghe lời .” Lý Hi Bạch từ ái yêu thương xoa đầu Hạ Lan Phiêu: “Tuy nói thơ của con. . . . . . Có chút kinh thế hãi tục, nhưng con không có làm trái với quy định, cũng giành thắng lợi trên số lượng, cho nên lần này người thắng là Lý Thương Nguyệt.”
“Gia gia ta không phục!” Lý Đa đoạt lấy “thơ” vừa rồi nhìn thấy Hạ Lan Phiêu viết, lập tức phản đối: “Nàng viết chó má gì không, một chút văn chương cũng không có!”
“Nói với ngươi bao nhiêu lần, trường hợp nói chuyện chính sự chỉ có thể gọi là ta ‘ Tộc trưởng đại nhân ’! Chẳng lẽ ngươi ngay cả điều này cũng không hiểu sao?” Lý Hi Bạch nhìn về phía hắn rống giận. .
. . . . . .
“Tộc trưởng đại nhân, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998777/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.