Mặc dù không biết Hạ Lan Phiêu lại muốn làm cái gì, nhưng Tiêu Mặc vẫn chỉ đành thở dài, không nhìn nàng.
(lee: mất đoạn????)
Nàng là lần đầu mang thai, không biết có phải hay không là mỗi nữ nhân mang thai đều sẽ giống như nàng, nhìn thấy đồ ăn sẽ theo bản năng muốn ói, giống như phản xạ có điều kiện. Thời gian ăn cơm tuyệt vời nhất trước kia biến thành một loại khốc hình (hình phạt tàn khốc),nàng chỉ vừa nhìn thấy thức ăn, đã cảm thấy nước chua không ngừng xông lên.
"Ọe!"
"Hạ Lan, nàng ăn thêm một chút gì đi."
"Không được, thật không được, ta thấy đồ ăn liền muốn nôn! Chàng mau tránh ra! Ọe!"
Hạ Lan Phiêu vừa thấy thức ăn, liền theo bản năng nôn mửa, mà Tiêu Mặc chỉ đành phải nhè nhàng vỗ lưng của nàng, vì nàng đưa lên một ly trà nóng. Hạ Lan Phiêu thở không ngừng, nước mắt cũng chảy ra, một hơi uống cạn nước trà, vẻ mặt đau khổ nói: "Làm nữ nhân thật phiền. Chờ tiểu tử này ra đời, ta nhất định phải đánh hắn một trận, báo lại thù ta mang thai khổ cực như vậy."
"Đúng, nó giày vò mẫu thân như vậy, ta nhất định sẽ giáo huấn nó." Tiêu Mặc cũng nói.
"Tiêu Mặc, tại sao chàng đánh nhi tử của ta? Ta vất vả khổ cực sinh con ra chàng lại muốn đánh nó?" Hạ Lan Phiêu giận dữ.
......
"Hạ Lan, Trần Thái y tới. Nên để cho hắn chẩn mạch rồi."
Tiêu Mặc thông minh biết không nên tiếp tục tranh chấp với Hạ Lan Phiêu, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998713/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.